" Mày con mẹ nó dám nhờn với tao à "
Hắn tức giận hất tung ly rượu trên tay những mảnh vỡ theo oán tính rơi rớt dưới nền nhà, rượu đỏ còn chưa được uống bao nhiêu thì bị kẻ ta tàn nhẫn đem đập phá xuống hết. Điều gì đã làm cho hắn trông nóng giận thế kia?
" Lô hàng đắt đỏ của tao mà chúng mày dám để cho cảnh sát tóm hết thế kia "
" Dạ ông chủ... em...em xin lỗi "
Tay thằng Jihun đang run lên bần bập, mắt ước lệ nhìn lom lom xuống nền nhà dường như nó hiểu ra hôm nay là ngày tàn của đời mình nên ngoài việc khóc lóc nó càng cố gắng van xin cho cái mạng nhỏ nhoi của mình.
Ông chủ nó quả thực đang tức giận đôi chân mày bấu lại, mắt không ngừng mở to nhìn nó tha thiết cầu khẩn. Jihun đã làm việc bất cẩn số hàng đắt đỏ của hắn đã bị cảnh sát tóm gọn không chút khoang dung. Lỗi sai của nó ngày hôm nay ai mà cứu nổi đây - nó sẽ phải ở đây chịu trận và chết dưới tay ông chủ.
" Ông chủ.. làm ơn tha cho em, em sẽ làm việc trả nợ cho ông chủ. Xin đừng giết em "
" Mày nghĩ cái mạng nhỏ của mày đáng giá thế sao, không những mày và cả gia đình mày nữa kìa "
" Ông chủ xin đừng... đừng làm hại đến họ, bọn họ.. vô tội... em xin "
Nghe đến hai từ thiêng liêng " gia đình " nó can đảm lấy hết dũng khí lại một lần nữa cầu xin. Lần này nó khóc to hơn và vùng
vẫy khỏi cái tôi yếu hèn kia - Jihun nó thương người nhà nó lắm." Chuyện gì đấy? "
Giọng nói van lên phá nát cảnh tượng rùng rợn kia. Jihun với vẻ mặt được mùa mà chạy đến chỗ người đó cầu xin, nó biết lần này mình sẽ được cứu và sự xuất hiện của người đó sẽ thay đổi cuộc sống của nó. Tạ ơn trời ạ ! Nó còn trẻ nó không muốn phải thế thân cho lô hàng của ông chủ đâu.
" Cậu Jeon.. xin cậu.. em không muốn chết đâu "
" Đứng dậy đi.. có gì từ từ nói, mày ra ngoài đi ở có tao giải quyết "
" Vâng cậu.. xin cậu cứu em "
Nó gật đầu rồi nhanh chân tháo quát chạy đi ngay, hôm nay coi như nó may mắn mới gặp được cậu Jeon. Cái mạng này chắc ăn sẽ được cứu.
" Jihun đứng lại, tao đã cho mày đi chưa? "
Muộn rồi thằng Jihun đã chạy thật xa, thật xa đến mức chả nghe được giọng nói của hắn. Vậy em là ai mà làm cho nó nghe lời hơn cả hắn hay em lại càng đáng sợ hơn ông chủ kia?
" Đừng kêu nữa nó không nghe đâu "
" Jungkook em..."
" Em sao. Anh dám vì nó mà quát không ? "
" Không "
Jungkook thư thả đi đến sofa tựa lưng, chân ung dung bắt chéo tỏ vẻ thoải mái biết bao. Và em chẳng thể nào biết được cái bộ dạng tức giận đến khó coi của hắn, Taehyung là đang rất điên nhưng chẳng thể làm gì được em. Quả này coi như hắn cay cú.
" Taehyung anh nên tiết kiệm một chút có được không, rượu em mua cho anh toàn là hạng đặc biệt bên Pháp - nó rất đắt anh có biết không?"