#1 - Lửa tràn trời mây

799 88 1
                                    

Ngày hôm nay, ta lại tỉnh giấc. Lũ người ngoài kia sẽ coi rằng đó là điều đương nhiên, rằng mỗi sáng bọn chúng chỉ cần mở mắt ra là mọi thứ bắt đầu. Có phải việc ai đó còn sống là chuyện thường hay không? Nếu như ta giết chúng, chúng sẽ căm hận ta cho dù chẳng phải, ta khiến chúng nhận ra rằng cuộc đời của chúng quá mong manh hay sao?

Ta đã sống, đó là điều ta nhìn thấy vào mỗi buổi sáng. Kế đó, ta thấy gia đình ta còn sống.

"Doffy, chào buổi sáng!" Trebol và Diamante nhao nhao lên trong khi Pica vẫn bảo trì im lặng ngồi ăn sáng bên cạnh.

Ta nhìn vào sự khuyết thiếu của gia đình mình, không khỏi cười khẩy một tiếng. À, phải rồi, không phải tất cả đều còn sống. Một lần nữa, ta đã tự tay làm cái điều chẳng mấy ai dám làm, ấy là giết đi chính những kẻ mang chung huyết thống với ta. Có thể có ai đó ngoài kia sẽ hỏi ta rằng cảm thấy thế nào khi làm việc đó. Ta nên nói gì nhỉ? Máu đã chảy trên nền tuyết trắng, trời rất lạnh và máu rất ấm. Cái sinh mạng đó đã chết rồi, dưới nòng súng của ta. Ta có tiếc thương cho đứa em trai xấu số ấy không? Ta không biết, ta chẳng quan tâm đến việc ấy. Ta chưa từng biết đến cái khái niệm thương tiếc ấy, cứ như thể bên trong lồng ngực ta, thứ đó đã không tồn tại từ rất lâu, rất rất lâu rồi.

"Thiếu chủ, ngài ngủ không ngon sao?" Giolla đặt đồ ăn xuống bàn, người phụ nữ kéo ghế ra cho ta. Mọi người vẫn đang sống rất bình thản. Lũ nhóc con như Dellinger hay Baby5 cũng không hề biểu lộ bất cứ sự kinh ngạc nào khi thấy một thành viên quan trọng đã biến mất khỏi gia tộc.

Ta ngồi xuống ghế, ta nhìn đống đồ ăn trước mắt, ta chợt cảm thấy kinh tởm. Không, ta không căm ghét thức ăn. Ta là con người đã từng biết đến đói khổ, không như lũ nhân loại ngoài kia. Ta thượng đẳng hơn chúng bởi ta là kẻ đã biết đến cả thiên đàng và địa ngục, cho dù bây giờ, ta cũng chỉ như chúng, chui rúc trong một xã hội bẩn thỉu và hỗn tạp. Thực tại này làm ta chán ghét tột cùng. Fufufu, ai lại thích một đống rác đang tranh giành với nhau từng đồng từng cắc một, vài kẻ vỗ ngực cười cợt rồi hạ bệ lũ rác rưởi khác, rồi chính chúng cũng lại bị đạp lên. Mỗi một ngày cuộc sống lại trôi qua như thế, nhàm chán vô cùng. Ta lấy đi mạng sống của những kẻ đó bằng bàn tay này, nhìn máu đỏ vấy lên chiếc găng tay.

"Lũ điên làm ồn đêm qua đã chết chưa?" Ta hỏi. Diamante cười ha hả mà đáp. "Tất nhiên rồi, Doffy. Chỉ là vài con bọ."

Đúng là vài con bọ, nhưng trong giới tự nhiên, vốn dĩ sâu bọ mới là giống loài chiếm phần đa số. Trong khi đó, những sinh vật to lớn hung tợn khác lại dần dần tuyệt chủng.

"Giết sạch mầm mống của chúng đi." Ta đưa ra lời phán quyết cho những sinh mạng mà ta còn không biết tên. Ta biết ta chẳng phải thứ chính nghĩa hay luật lệ gì để được phép quyết định quyền sống của kẻ khác, nhưng ta vốn dĩ là kẻ mạnh. Ở cái thế giới hỗn loạn này, kẻ mạnh sẽ luôn đúng. Nếu như có ai đó nói ta đã sai, ta chỉ cần giết chúng, như cách ta đã giết thằng em trai Rosinante để ta lại trở thành đúng.

"Behehe, Doffy, làm vậy là ác quá đấy." Trebol cười đầy tự mãn. Nhưng hắn mới chính là kẻ sẽ giết sạch lũ người kia, cùng với Pica và Diamante. "Ngày mai chúng ta cũng chẳng còn ở đây nữa rồi, để lại một chút dấu ấn chứ nhỉ?"

『DofCro」Người trong gươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ