Tôi và em vẫn luôn bên cạnh nhau rất hạnh phúc như bao cặp đôi khác. Nhưng ông trời lại chẳng để yên cho tình yêu này. Vào ngày hôm đó trời ngát xanh rất đẹp vẫn còn lưa thưa mấy đám mây trắng bồng bềnh xen lẫn với ánh nắng ấm áp, tôi bước vào tiệm nhẫn chọn một chiếc nhẫn cưới đính viên ngọc màu xanh dương trong veo cùng với bó hoa hồng đỏ trên tay. Đúng vậy! Hôm nay tôi định sẽ cầu hôn em, tâm trạng tôi rất vui vẻ miệng cứ cười toe toét gọi tên em. Người ta nhìn vào cứ tưởng tôi điên ấy. Tôi dừng xe tại một công viên, nơi mà biết bao nhiêu cặp đôi hẹn hò
Tôi ngồi tại ghế đá lấy điện thoại ra bấm dòng số quen thuộc rồi gọi." Alo bé yêu, em ra chỗ công viên Paypal đi anh có chuyện cần nóii"
"Gì nữa đây Sanzu sao không nói qua điện thoại luôn đi ra đấy chi ?"
" Vậy nha bé, nhớ ra đó anh chờ ~"
*Tút..tút...tút*Tôi tắt máy và ngồi đợi Rindou, tôi đang tưởng tượng trong đầu cảnh sau khi cưới chắc hạnh phúc lắm ha! Tôi thì đi làm em ở nhà chăm con, một tương lai hoàn hảo tôi luôn mong ước. Tôi đang suy nghĩ nên đặt tên con là gì? Bỗng có tiếng người ồn ào xôn xao kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ đó, nhìn xa xa thì thấy có vài người quay video, người thì đứng làm vẻ mặt xót xa như có vụ tai nạn vậy, tôi chả thèm quan tâm mà vẫn trầm ngâm ngồi chờ em. Tôi nhìn vào đồng hồ thì đã trôi qua 2 tiếng rồi, sao Rin-chan làm gì mà lâu thế nhỉ tôi thoáng nghĩ như vậy. Tôi mất kiên nhẫn mà gọi lại cho em, 1 cuộc rồi 2 cuộc, 3 cuộc. 'Thuê bao quý khách'
Em không nghe máy, tôi vẫn cố đợi vài phút sau nhưng vẫn không có hồi âm, tôi càng đợi càng nóng ruột, bên kia thì dòng người vẫn bu lại đông đúc. Tôi cảm thấy tò mò nên cũng đứng dậy tay cầm theo bó hoa và hộp nhẫn bước tới xem, tôi cố chen lấn qua từng người, trước mặt tôi là một chàng trai tóc mullet dài tím xen đen đang nằm trên vũng máu đỏ tươi, tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nước mắt tôi trong vô thức trào ra ngày một nhiều. Trong chớp nhoáng tôi đã nhận ra đó chính là Rindou! Người mà tôi thương. Chân tôi tự động chạy tới bên em, bó hoa rơi trên nền máu tươi-Rin..rin này em đừng đùa nữa tỉnh dậy đi em, tôi hẹn em ra đâu phải để xem em nằm trên vũng máu..
- MẤY NGƯỜI CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ NỮA!? MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG ĐII!!Tôi ôm em vào lòng gào lên trong vô vọng, đám người xô nhau quay clip không ai chịu giúp tôi cả. Xã hội nay bẩn thật nhỉ! Làm thế này chả khác gì sỉ nhục em ấy vậy.
Tôi lấy điện thoại ra từ trong túi nhập mật khẩu, chả hiểu sao tôi cứ bấm sai, tay tôi run rẫy cố gắng gõ đúng rồi bấm gọi xe cứu thương
"C..cho 1 xe cứu..thương đến gần công viên Paypal...NHANH!- Ha..ru..tao không nghĩ tao còn nhiều thời..gian đâu...
- Không! Mày không được nói như vậy xe cứu thương sắp đến rồi ráng lên!!
- Tao..buồn ngủ quá, tao chợp mắt...một tí nha..tao..-tao yêu..m-mày
- Không không mày không được ngủ đâu ráng lên, xem tao mua gì nè, là nhẫn cưới đó để tao đeo cho mày nha Rindou...
-Ha ha c-cảm ơn mày nha..Em cố nấc lên từng chữ rồi buông lỏng tay xuống, tôi khóc nấc không tin vào mắt mình, em định bỏ tôi đi thật sao? Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu!! Tôi không cho phép.
Cùng lúc đó xe cứu thương kịp tới, em được đưa vào trong xe, người người từ từ tách ra giải tán đi, chỉ còn tôi vẫn ngồi ở đấy, bó hoa hồng rời rạc nhau những cánh hoa nhuốm đầy máu của em, chiếc nhẫn cưới tôi đã kịp đeo nó vào ngón tay em với mong muốn em qua khỏi cơn nguy kịch, bộ đồ vest của tôi từ trắng tinh đã chuyển sang màu đỏ đậm, ông trời ạ sao ông ác vậy chứ? Nhẫn cưới và vest trắng chỉ dành cho sự hạnh phúc vui vẻ của các cặp hôn nhân nhưng sao ông lại nhẫn tâm nhuộm nó thành màu đỏ đau thương mất mát như vậy chứ?,. Tôi chậm rãi tiến về phía chiếc xe ô tô của mình rồi ngồi vào ghế lái, tôi phóng nhanh đến bệnh viện nơi em đang cấp cứu. Tôi ngồi ở ghế chờ trước phòng phẫu thuật. Tôi chờ đợi với vẻ mặt vô cảm, chỉ biết tự trách bản thân mình vì đã để em tự đi một mình, trách mình vì đã chủ quan để rồi làm cho em lâm vào cảnh ở giữa ranh giới sự sống và cái chết. Tôi ngước lên trời nhắm đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi lại rồi cười, một nụ cười mang đầy đau thương, nước mắt theo đó 1 lần nữa trào ra.
2 tiếng 3 tiếng cuối cùng cánh cửa ấy cũng đã mở ra, vị bác sĩ bước ra
- Ai là người nhà của bệnh nhân Haitani Rindou
- Là tôi! Rindou của tôi sao rồi...em ấy ổn đúng không!?
- Mong cậu đừng quá lo lắng, bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng do va chạm mạnh ở vùng đầu nên dẫn tới việc bị mất trí nhớ dài dài, có thể khắc phục bằng cách tự ôn lại những thứ đã trải qua, bây giờ cậu có thể vào thăm bệnh nhân!
- Vâng, cảm ơn..!
BẠN ĐANG ĐỌC
「SanRin」Bồ Tôi Là Em Đó Rindou À~
Historia CortaNOTP xin lướt qua Rinbot R18 Thể loại HE Ai lấy truyện phải thông qua sự cho phép của tôi