Chương 4: Midnight Blue

425 63 0
                                    

Buổi sáng, hay có nhẽ là tận trưa hôm sau, Chibinamu thức giấc, lười biếng đưa tay lên dụi mắt. Cô bé chợt nhận ra đây không phải là căn phòng của mình.

"Phải rồi... Mình giờ đang chịu sự quản lý của một quốc gia châu Âu..." – Chibinamu lẩm bẩm. Từ những gì nhớ được, cô bé biết mình là một quốc gia mới thành lập. Và điều DUY NHẤT mà cô nhớ ngay lúc này là cô không còn ở dưới trướng China nữa.

"Tiếc thật đấy. Anh ta không sở hữu mình lâu lắm, đúng không nhỉ?" – Chibinamu tự hỏi – "Nhưng mình chẳng nhớ gì về cuộc chiến tranh giành mình... có khi nào China tự nguyện chuyển mình đi không?"

"..." – Chibinamu hậm hực – "Có lẽ thế thật. Nhưng vậy thì sao chứ?"

Cô bé, dù sao, vẫn không ngăn được cảm giác thất vọng nhen nhóm trong lòng. Chibinamu lồm cồm bò xuống chiếc giường lớn. "Gah. Các nước châu Âu đều có giường lớn thế này à..." – điều này khiến Chibinamu nhớ đến quốc gia châu Âu mà cô bé đã nhắc tới ở trên.

Đi thẳng một mạch đến phòng khách, cô bé thấy England ngã gục trên sofa, chắc chắn là không hề dễ chịu tẹo nào vì hai hàng lông mày rậm rạp vẫn còn nhăn tít lại. Thế mà anh ta không hề bắt Chibinamu rời khỏi phòng của mình.

"Tên ngốc..." – Chibinamu buột miệng. England không hề động đậy, vậy nên cô bé kết luận anh ta là một tên ngủ không biết giời đất gì hết. Nhăn nhó, cô khẽ khàng đi xuống cuối chiếc sofa, cầm góc chăn lên và chỉnh lại để nó trùm hẳn toàn bộ người England.

"Như thế tôi sẽ không phải nhìn thấy bộ lông mày của anh nữa..." – Chibinamu tự nhủ. Cô bé quay sang nhìn nhà bếp, cảm thấy thực sự cần phải lấp đầy cái bụng rỗng của mình...

Nhưng tiếng gõ cửa vọng lại khiến cô bé vội nấp dưới bàn. Chibinamu ló đầu ra nhìn quanh. Dáng người dưới lớp chăn vẫn không hề suy chuyển, và vẫn có ai đó kiên nhẫn gõ cửa ở bên ngoài.

"Ồn quá..." – Chibinamu gầm gừ, đưa hai bàn tay nhỏ nhắn lên bịt chặt tai lại trong khi chậm chạp bò ra. Cô bé đang nghĩ mình nên kiếm thứ gì đó để đuổi người lạ mặt đi thì cánh cửa đột ngột bật mở. Giật mình, Chibinamu chui vào trong phần chăn rủ xuống sofa, cuộn mình giữa lồng ngực và cánh tay của England. Cô bé túm chặt góc chăn thừa và cố gắng giấu mình đi.

"Hey... England. Dậy đi."

Cô bé cảm nhận được người lạ đang lay England.

"Chịu thôi. Cậu ta ngủ say như chết."

"Một giọng nói khác ư?" – Chibinamu khẽ nói.

"Từ khi nào mà England mập lên vậy?"

Chibinamu cảm thấy một bàn tay chạm lên đầu mình. Cô bé hoảng hốt kêu lên và nhảy ra khỏi chăn. Khi ngước lên nhìn người lạ, thứ duy nhất mà cô thấy là đôi mắt màu xanh đen thẫm.

Gò má cô bé nóng dần lên khi đôi mắt kia cũng chăm chú nhìn lại mình. Chúng chẳng lộ ra chút cảm xúc nào sau khi dò xét cô bé từ đầu đến chân. Và rồi, Chibinamu nhìn thấy một thứ màu xanh lá cây bay lơ lửng cạnh người đàn ông.

Trái tim cô bé thít lại vì sợ hãi khi người đàn ông đó quỳ xuống phía trước cô, vật màu xanh lá bí ẩn kia cũng lặp lại hành động của người đó.

[Hetalia Việt Nam Fanfic] CHIBINAMU AND COLORSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ