20

291 22 1
                                    

Ước chừng nửa giờ sau, Minh Thanh Khuê lái xe đến trước cửa chính bệnh viện, ngồi trong xe vẫy vẫy tay với Trương Hân. Trương Hân ôm chậu hoa, mang theo giỏ quả táo lên xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không rên một tiếng, mặt không thay, đổi mắt nhìn phía trước.

Minh Thanh Khuê vểnh Lan Hoa Chỉ lên tháo kính râm xuống, xuân quang đầy mặt, mặt mày ngậm xuân quét mắt nhìn bình hoa trong tay Trương Hân ôm trước ngực, khóe môi cong lên ghét bỏ chỉ chỉ: "Này, chắc không phải muốn tặng bồn hoa này cho tôi đi!? Tôi cũng không nuôi nổi những thứ lớn lên từ đất này đâu nhé." Trương Hân nhàn nhạt dùng bộ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Minh Thanh Khuê: "Yên tâm, tôi biết cậu nuôi thì chúng chắc chắn sẽ chết, không phải cho cậu đâu."

"Cậu tới đây thăm Hứa Dương Ngọc Trác à , tôi không biết hai người lại thân thiết như thế đấy?." Minh Thanh Khuê khoa trương kinh ngạc hô, vừa lái xe, vừa nháy nháy. Trương Hân không trả lời Minh Thanh Khuê, mà chỉ đưa tay ra gõ gõ lên đầu Minh Thanh Khuê, bất đắc dĩ nói: "Cậu nghiêm túc lái xe được không?, nói chuyện thì cứ nói, nhưng cũng phải xem đường."

Minh Thanh Khuê xoay chuyển chủ đề, rất nhanh đã quên mất bản thân mình hỏi cái gì, đầu tiên là liếc mắt, sau đó lại hưng phấn, phong thái khoe khoang liếc mắt đưa tình với Trương Hân, ưỡn ngực: "Cậu chẳng lẽ không phát hiện hôm nay tôi có gì thay đổi à." Ra hiệu Trương Hân quan sát mình.

Ánh mắt Trương Hân lãnh đạm nhìn Minh Thanh Khuê từ trên xuống dưới qua loa đánh giá vài lần, cặp ngực lép trên thân thể gầy gò hình như có vẻ đầy đặn hơn so với bình thường, một bộ mặt đáng yêu non nớt nhìn không ra độ tuổi, đôi môi thoa son đỏ tươi, giống hệt một món trang sức trang nhã, nhìn qua liền biết nàng là một tiểu mỹ nhân đầy tinh xảo, nhưng cũng không có gì khác biệt hơn mọi ngày cả.

Thấy Trương Hân cứ nhìn mình chằm chằm một hồi lâu cũng không hề mở miệng, Minh Thanh Khuê rốt cục nhịn không được, giơ bàn tay lên trước mặt Trương Hân mà khoa trương quơ quơ: "Thế nào, còn chưa phát hiện à."

"Ừm. . . Phát hiện rồi." Trương Hân nhìn rõ cằm Minh Thanh Khuê trước kia có chút thon , hiện tại hình như mượt mà hơn nhiều.

"A..., phát hiện rồi à, thấy sao?" Minh Thanh Khuê cười nhướn mày cong cong, hưng phấn nhún vai. Trương Hân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, ôm hoa bình tĩnh  hồi đáp: "Mập hơn một chút, đồ mặc lớn hơn một số."

Khoang xe trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, tiếu dung của Minh Thanh Khuê cứng ngắc ở trên mặt, nàng bất mãn cắn răng hung tợn liếc khuôn mặt lạnh nhạt, mắt nhìn phía trước của Trương Hân: "Chuyện nên phát hiện thì không phát hiện, không nên phát hiện thì cậu lại phát hiện."

"Xem ra cậu thật mập lên à." Trương Hân ở một bên nhẹ giọng xen vào một câu.

"Im miệng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái này, là cái này." Minh Thanh Khuê hét lớn một tiếng, đánh tay lái đồng thời giẫm mạnh phanh, chiếc xe nhỏ màu vàng hơi bựa bựa chui tọt vào một chỗ đậu hẹp. Xe được tắt máy, Minh Thanh Khuê nóng vội không ngừng lắc lắc bộ móng tay sơn màu đỏ chói trước mặt Trương Hân.

"Nhìn thấy không, là cái này." Minh Thanh Khuê cắn răng với gương mặt phách lối đầy tức giận, móng tay suýt chút nữa thì đâm vào mắt Trương Hân. Trên ngón tay trắng nõn béo múp míp, có một chiếc nhẫn kim cương khá ưa nhìn và xinh đẹp, bạch quang loá lên dưới ánh mặt trời đến chói mắt. Trương Hân che chở chậu hoa trong lòng, nhẹ nhàng nhướng mày, đẩy người trước mặt: "Biết , nhìn thấy rồi."

[snh48][Hân Dương] Bạn Gái Tai Tiếng - coverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ