c5

4 0 0
                                    

Bởi vì trước đó không nhận được hồi âm của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cho rằng đối phương sẽ không đến tìm mình, cho nên liền đi ăn cơm.

Hắn cùng với các bạn nam trong lớp, năm sáu người ngồi chung một bàn trong quán ăn nhỏ ở cổng trường.

Đột nhiên nhận được tin nhắn trả lời của Tần Hải Tuấn, hỏi hắn đang ở đâu.

"Ai." Lưu Trưng yếu ớt thở dài, người chung quanh hỏi hắn làm sao vậy, hắn khoát tay nói không có việc gì, một bên cúi đầu trả lời tin nhắn của Tần Hải Tuấn : "Tôi ở trường học, vừa rồi hỏi cậu cậu lại không trả lời, tôi đã ăn xong rồi."

Tần Hải Tuấn trả lời nói: "Địa chỉ, tôi đến tìm anh."

Lưu Trưng nhướng mày, đã xảy ra chuyện gì, Tần Hải Tuấn chủ động đi tìm chính mình?

"Cậu làm sao vậy?" Quan tâm một chút, thuận tiện đem địa chỉ gửi qua.

Tần Hải Tuấn lần này không có trả lời tin nhắn của Lưu Trưng, trực tiếp lái xe đến cổng đại học X, sau đó gọi điện thoại để Lưu Trưng ra.

Từ trong quán ăn đi ra gõ cửa kính xe của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng không có ý lên xe: "Cậu làm sao vậy, tôi buổi chiều có lớp."

Cửa sổ xe hạ xuống, Lưu Trưng nhìn thấy một bộ mặt thối.

Nghe nói Lưu Trưng buổi chiều có khóa, Tần Hải Tuấn mặt liền thối hơn, hắn sở dĩ đến tìm Lưu Trưng, còn không phải là vì để Lưu Trưng bồi mình sao.

"Lên xe." Tần Hải Tuấn nói với hắn.

"Làm sao rồi?" Lưu Trưng do dự một lúc, đi vòng qua mở cửa xe lên xe. Về phần buổi chiều khóa, muốn rớt tín chỉ liền rớt tín chỉ đi, Lưu Trưng cảm thấy dù sao mình học tập cũng theo không kịp.

"Không có việc gì." Tần Hải Tuấn nhanh chóng lái xe chạy khỏi, đưa Lưu Trưng đến bờ sông.

Có chút giống như cố ý phô trương kỹ năng của mình, Lưu Trưng nhìn mà hoa mắt.

Nhưng thật ra Lưu Trưng rất muốn trợn mắt, haha, bởi vì chuyện này đều còn sót lại từ chính mình chơi đùa.

"Đi mua chút rượu đi." Thời tiết quá tốt, ánh nắng cũng ấm áp, Lưu Trưng ở trên xe buồn ngủ: "Mua chút rượu, chúng ta xuống sông uống rượu."

Tần Hải Tuấn nghe lời, lấy ra ví tiền đã lấp đầy đưa cho Lưu Trưng đi mua.

Lưu Trưng kỳ quái cười, lúc trở về mang theo bia cùng đồ ăn vặt trong tay, còn có một chiếc ví tiền teo tóp.

"Của cậu."

Sờ đến ví tiền mỏng dính, Tần Hải Tuấn mặt thối thối, mở ra nhìn xem quả nhiên chỉ còn lại hai trăm tệ.

"Anh thật không biết xấu hổ." Ví tiền buổi sáng cũng trống rỗng như thế này, trên đường trở về cậu mới đi rút tiền, là 5000 tệ.

"Như thế nào có thể nói như vậy, cậu không phải thích tiêu tiền tống cổ tôi sao?" Lưu Trưng ngồi xuống, khoanh chân mở lon bia, đưa cho Tần Hải Tuấn.

"... Ý tôi không phải vậy." Tần Hải Tuấn cất ví tiền vào túi, giải thích với Lưu Trưng: "Tôi không coi thường anh."

Cũng không phải tống cổ.

Trùng Sinh Chi Tự Mang Thuốc Cho MìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ