Chap 19. Em không thèm quan tâm chị nữa!

760 57 3
                                    

"Chị về cẩn thận nhé!"-Cô bước vào cổng, nhịn không được quay lại dặn dò chị.

"Được! Em vào nhà đi!"-Chị vẫy vẫy tay chào cô. Thấy cô đã vào nhà rồi nên cũng quay về.

Trên đường về đầu chị cứ nghĩ mãi về câu cô nói "Em đã thích người khác rồi!"

Trong lòng chị có chút chờ mong... có khi nào là chị không nhỉ? Nhưng nghĩ như vậy chưa tới 3s đã bị chị gạt bỏ... chị làm gì có ưu điểm nào khiến cho cô thích chị được chứ? Chị nghèo hèn... cũng chả phải loại người xuất sắc gì...

Nghĩ tới đây trong lòng có chút chua xót... kệ đi cũng không sao... cứ duy trì quan hệ như vậy cũng không sao... miễn là được ở bên cô là được!

Chị lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Thả lỏng tâm tình, đi chầm chậm về nhà.

"Mẹ ơi..."-Chị vừa bước vào phòng bà thấy bà đang ngồi đó thì chạy ngay vào lòng bà.

"Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?"-Mẹ chị cười dịu dàng, quơ quơ tay trên không trung.

"Không có gì đâu ạ! Chỉ là hôm nay có chút buồn vui thôi!"-Chị nắm tay bà đặt trên đầu mình. Bà là vậy! Rất thích xoa đầu chị.

"Ừ!"-Bà xoa xoa đầu chị, sau đó từ từ trượt xuống dưới cảm nhận "Sao con gầy thế? Đã bảo con ăn uống đầy đủ rồi mà! Con không nghe lời mẹ? Nghĩ mẹ bị mù nên muốn qua mặt mẹ đúng không? Đứa con đáng chết này!"-Bà tức giận nói, sau đoán mò đến lỗ tai chị ngắt mạnh một cái.

"A... a... a... mẹ mẹ.... đau đau...!"-Nghe chị la như thế bà cũng bỏ tai chị ra. Chị xoa xoa tai mình, tai chị bây giờ đỏ như miếng thịt bò.

"Mẹ..."-Chị quay sang nắm lấy tay bà, giọng đáng thương.

"Cô bỏ lời tôi ở ngoài tai thì đừng gọi tôi là mẹ! Bà già này bị mù nên cô mới qua mặt như thế đúng không?"-Mẹ chị gạt tay chị ra, bà vừa giận vừa thường. Bà biết nó cực khổ làm việc để nuôi bà ăn no. Nó thì lại nhịn đói... bà đúng là người mẹ vô dụng mà...

"Mẹ... mẹ đừng nói như thế... con biết con sai rồi mà..."-Chị rất sợ mẹ giận, sợ nhất là câu "bị mù" từ chính miệng mẹ... chị biết bà thương chị nên mới nói như thế...

"Vậy cô muốn tôi làm sao? Vậy để tôi chết cho cô vừa lòng!"-Bà đúng là bị mù... nhưng bà cũng là một người mẹ... thấy đứa con của mình cực khổ như thế bà làm sao chịu nổi được chứ?

"Mẹ! Đừng mà! Con xin lỗi! Mẹ! Sau này con sẽ ăn uống đầy đủ! Mẹ... đừng làm như thế! Mẹ rất quan trọng đối với con... mẹ... con xin mẹ mà! Mẹ đánh đập con cũng được... mẹ đừng nói như vậy... con sợ lắm... con rất sợ phải xa mẹ.."-Chị nói giọng có chút nghẹn ngào, hốc mắt chị đã đỏ..

"Được rồi... mẹ già rồi nên nhịn đói cũng không sao... còn con đang tuổi phát triển... nhịn đói rồi sinh bệnh... mẹ là một người mẹ vô dụng... mẹ không thể cho con mọi thứ... con hiểu không? Đừng nhịn đói như thế nữa? Được không?"-Bà thở dài bất lực, đứa con gái này của bà rất đáng thương...

"Vâng! Vâng con hứa! Con hứa mà!"-Chị trong lòng thở phào nhẹ nhõm... bắt mẹ nhịn đói chị ăn no... chỉ sợ chị làm không được!

[ Ngọc Ngân ] Sống Lại Để Yêu ChịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ