Một lần và mãi mãi.

509 67 2
                                    

Chúc mọi người một 08-03 vui vẻ nhá. Mãi yêu nè❤️

Viết theo yêu cầu của bạn _jakida_ chúc bạn có một ngày vui vẻ.
.
.

Không phải ai cũng có một mối tình nồng đượm trước sau như một. Có người dành hết thanh xuân nồng thắm để yêu một kẻ tồi, rồi lại khóc thương cho tơ hồng trói buộc nghiệt ngã. Lại có người vì tình cảm không được hồi đáp, đớn đau mà sinh ra tâm bệnh, cuối cùng dừng lại cũng chỉ là đơn độc một mình.

- Mày đã từng nghe về Hanahaki chưa?

Có người bạn hồi cao trung Sanzu đã từng hỏi hắn như vậy. Rốt cuộc, căn bệnh đó lại trở thành một thứ đẹp đẽ chết người đúng theo cái tên nó mang đến. Số người mắc chứng bệnh ấy càng ngày càng tăng, rải rác người ta vẫn nghe đến những mối tình không trọn vẹn. Không ai biết mình bị bệnh cả, kể cả khi ôm tương tư với một người, cũng là do đau khổ vì mãi dõi theo sau mà sinh ra tâm bệnh.

- Tao không quan tâm. Dù gì tao cũng sẽ không yêu ai cả.

Ngày trước Sanzu đã hửng hờ trả lời như thế, cho đến khi, hắn ôm lấy lồng ngực từng trận nhói đau, trong căn nhà tối om vắng hơi người, cả thân thể như rút hết sức lực để ho khan từng cơn, quặng đau ngắm nhìn những cánh hoa lẻ loi rơi xuống. Kết cục, chẳng có cánh hạt đơn lẻ nào thành đôi. Sanzu chấp nhận ép bản thân làm việc với tần suất cao hơn trước, để cơn đau bên ngực trái của hắn không phải là thứ hắn luôn phải nhớ đến.

- Nhiệm vụ đó, một mình mày làm được không?

Takeomi để tệp hồ sơ dày cộp lên bàn, chi chít là giấy nhớ lộn xộn đủ màu sắc, mắt vẫn nhìn Sanzu chầm chậm lau qua thanh kiếm hắn đã lau lần thứ bảy trong ngày. Takeomi đương nhiên rõ, Sanzu có việc gì đó giấu hắn và những người xung quanh, nhưng vốn tình anh em đã không còn như xưa, chỉ nhìn nhau đã thấy trong mắt là sự chán ghét.

- Được.
- Mày không chỉ ám sát lão già kia, còn phải giải cứu con tin. Đừng nghĩ tao không biết mày định liều mạng như lần trước, Haru.
- Thì sao?
- Kakuchou đã nói chuyện riêng với boss. Nhiệm vụ lần này Ran sẽ đi với mày. Chuẩn bị đi, 5 phút sau tập hợp.

Lời Takeomi nói ra, tựa như thủy triều nhấn chìm mọi cảm xúc hắn từng nhận thức được. Bóng hình người đó hiện lên đẹp đẽ biết bao, lại như gai nhọn xé nát trái tim bị bó buộc bởi tấm chân tình chỉ có kình mình coi trọng. Sanzu tra kiếm vào vỏ, ôm lấy lòng ngực trái cứ như vỡ nát theo từng hơi thở ngắt quãng.

Bệnh hắn đã nặng lắm rồi, hắn biết chứ. Nhưng biết rồi làm sao, hắn không chấp nhận bản thân mình nằm lên bàn phẫu thuật để xoá đi kí ức về người đó, hắn không muốn quên đi tấm chân tình mình dành cho kẻ kia, quên đi cảm giác mỗi sáng thức dậy đều mong ngóng được chào nhau một câu, rồi lại như chó với mèo mà cự cãi.

Sanzu nén tiếng thở dài, lau đi vệt máu nhễu trên sàn nhà, hắn vuốt nhẹ cánh hoa hồng trắng đã vì cơn ho mà trở nên tàn tạ, nhiễm trên đó là tầng tầng ủ dột của nỗi đau hoà với máu đỏ vấy bẩn tình yêu ngang trái.

- Sanzu!

Sanzu vội nắm chặt những cánh hoa rơi trên sàn, hốt hoảng để bàn tay hắn nhớp nháp máu cùng đờm dính vào nhau, đặt gọn sau lưng. Đôi con ngươi trân trân nhìn vào gã đàn ông mang theo thứ tình yêu ngang trái của hắn chôn vùi vào đau khổ.

[Hoàn] [Ran x Sanzu] Chọn Tất Cả.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ