áo tình // chap 1

1.3K 125 22
                                    

"RINDOU, RINDOU..."

Ai thế nhỉ, có phải ai đang gọi em không? Em muốn đáp lại lắm, nhưng em mệt quá, hay em ngủ một lát nhé, rồi khi em tỉnh em trả lời lại có được không?

Rindou cứ chìm dần vào giấc ngủ, em chỉ nghe thoang thoảng tiếng ai vẫn hoảng hốt gọi em, nhưng em không còn sức trả lời nữa rồi.

______________________________________________________________________________

Em mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài. Hình như trời mới chuyển đông, gió lạnh ùa vào phòng ngủ khiến em chợt rùng mình. Em rời chiếc chăn ấm, đóng kín cửa sổ, vơ vội chiếc áo khoác rồi lết ra ngoài sofa. Không gian yên ắng lạ. Có lẽ Ran chưa dậy, à không, ngoài cửa chẳng thấy đôi giày quen thuộc, có lẽ đã đi làm nhiệm vụ nào đó từ sáng sớm rồi. Em nằm dài lười biếng trên ghế sofa dài, nhìn chiếc trần nhà trăng trắng rồi lại ngẩn ngỡ nghĩ về tình của em

Kể từ ngày em lỡ khoác chiếc áo tình lên, em đã chẳng còn đường thoát lui nữa. Nực cười thay, vốn áo tình khoác lên để cho người đời thấy, để kiêu hãnh khoe một tấm tình lộng lẫy, rực rỡ bao kẻ khát thèm, nhưng em lại phải giấu nó đi, phải mặc thêm rất nhiều những lớp áo thật dày để người không nhìn thấy nó. Em vốn chẳng quan tâm người đời sẽ chê bai, xa lánh, sẽ đổ bột ném tương lên tấm áo tình ấy, em chỉ sợ chính người sẽ tự tay đốt nó đi mà chẳng để lại cho em một chút thương cảm. Phải rồi, làm sao em dám nói với người thứ tình em đang mang là dành cho người, làm sao em dám nói với anh trai rằng em yêu người chứ. Tấm áo tình của em đẹp lắm, đẹp đến đau đớn lòng. Em gom góp những cuộn chỉ, những cây kim, những tấm vải từ khi em mười lăm, bắt đầu những đường may đầu tiên khi em mười tám. Tròn mười năm trôi qua, vẫn mỗi ngày chăm chút, sửa sang, nhưng chiếc áo tình ấy em chẳng để người thấy được. Những kim những vải ấy dệt bằng máu, bằng trái tim và cả tâm hồn của em. Nhiều lúc em nghĩ rằng, có khi nào cuộc đời thấy em đớn đau quá, nên vẫn còn thương để cho người không nhìn thấy tình của em, cho em vẫn được nhìn thấy người mỗi sáng, ăn cùng người mỗi bữa, và chúc người ngủ ngon mỗi lúc đêm về. Hay cũng đôi khi em lại nghĩ, chắc có lẽ em tội lỗi quá, nên chúa bắt em phải gánh lấy thứ tình yêu này. Biết làm sao được, em lỡ yêu người rồi, tấm áo kỳ công của em đâu có dễ để trao cho người khác, em đã khảm nó vào từng lớp da thịt, giống như một thứ hình xăm vĩnh viễn không thể xóa, cũng chẳng muốn xóa.

- Này, Rindou..

Hình như người đang gọi em, nhưng sao giọng người nhỏ thế? Em chẳng nghe rõ được, cứ giống như người đang gọi em từ một chốn xa xăm nào đó. Em muốn đáp lại người quá, nhưng sao em không cất lời được thế này? Cổ họng em đau, em cũng chẳng quay lại được để nhìn xem có phải người gọi em từ phía sau không. Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ, không phải em vẫn đang ngồi trên sofa đây sao?

- Rin của anh, tỉnh lại được không em ơi?

Sao người nói gì lạ thế? Mà em đang ở đâu thế này? Có mùi hương nhè nhẹ nào đó vừa mới thoảng qua, em dợm bước giữa không gian trắng xóa, lần theo thứ hương vừa lạ vừa quen ấy, rồi sương tan dần đi, em thấy mình đang đứng giữa một vườn Lan rộng lớn, đủ sắc màu. Và rồi em thấy chính mình, nhưng ở một hình dáng khác, không phải mái tóc mullet màu oải hương, không có hình xăm ở cổ họng, chỉ là một Rindou đang ngân nga hát, đội một chiếc mũ rơm để lộ vài lọn tóc vàng vàng, tay thoăn thoắt chăm mấy chậu Lan hình như vừa mới ươm. Em đang đi lạc vào một giấc mơ sao?

ranrin // áo tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ