Là vì đâu, cô chắn hẳn là nữ
nhân anh muốn tìm, thực
dịu ngoan, làm theo anh, ỷ
lại anh, nhu thuận mềm
mại.
Còn có trên người cô luôn
có một loại hương vị ngọt
ngào gọi người, mỗi khi hôn
môi hương vị có thể kích
thích thần kinh của anh.
Trước kia không nghĩ đến có
gì đặc biệt, cùng nữ nhân
khác lúc hôn môi, nữ nhân
kia trên người dày đặc mùi
nước hoa làm cho anh buồn
nôn, anh chán ghét đẩy nữ
nhân đó ra, vài giây, nữ
nhân tự động dâng hiến,
anh cũng không cự tuyệt
làm sao có thể chủ động yêu
thương nhung nhớ nữ nhân.
Nhưng vào lúc ban đêm, lúc
tiếp xúc đến môi ngọt ngào
của Tuyết Nhi, toàn thân dục
vọng cũng nhịn không được.
Vào lúc ấy liền đem Tuyết
Nhi hung hăng mà yêu.
Hiện tại nghĩ đến, đây hẳn
gọi là yêu.
Chỉ cần ôm âu yếm nữ
nhân, lại nhiều nữ nhân đều
không nghĩ được.
Suy nghĩ như vậy, Đường
Liệt dần dần cười rộ lên.
Nhưng khi anh nhìn đến
người dưới than, thầm hít
thật sâu muốn giảm bớt đau
đớn cho Tuyết Nhi, mày
nhíu lại.
"Tuyết Nhi..." Đường liệt
thấp giọng gọi, "Đáng chết,
đều là anh không tốt, làm
đau em."
Người chưa từng xin lỗi ai
như Đường Liệt, lập tức
không biết nên an ủi Tuyết
Nhi bị mình làm thương như
thế nào, chỉ im lặng hạ môi
mềm xuống. Ở trên mặt,
trên mí mắt, miệng, sau đó
là xương quai xanh, vẫn hạ
xuống.
Tuyết Nhi chậm rãi mở to
mắt, thấy Đường Liệt trong
ánh mắt lệ khí đều biến
mất, lại nghe thấy anh mềm
nhẹ an ủi, cảm thụ anh khẽ
hôn tinh tế, trong lòng lập
tức như bị cái gì đó bế tắc,
khó chịu phát nghẹn.
"Liệt... Em, không có..."
Nhậm Tuyết Nhi khóc thút
thít , "Anh đi rồi... Em không
biết làm thế nào... Ô ô ô,
em là nhớ tới anh... Mới đi
làm việc, để không nghĩ tới
anh, nhưng anh lại hiểu lầm
em... Ô ô ô... Đau!"
Đứt quãng, Nhậm Tuyết Nhi
cũng không biết chính mình
muốn nói gì, rất nhiều lời
đều nói ra, toàn bộ khẩn
cấp muốn nói cho Đường
Liệt, không có trình tự
không có trước sau.
Nhậm Tuyết Nhi chỉ là khóc ,
khóc thút thít .
Nhưng Đường Liệt lại nghe
hiểu được, rất rõ ràng, tiểu
nữ nhân này không thấy anh
liền nhớ tới anh, không biết
làm như thế nào mới đi làm
công việc thủ thư.
Kết quả lại bị anh đột nhiên
trở về rồi hiểu lầm.
Nguyên lai tiểu nữ nhân này
đã yêu anh say đắm!
"Tốt lắm, Tuyết nhi, đừng
khóc... Ngoan, đều là anh
không tốt." Nụ hôn anủi
dường như lại hạ xuống,
bàn tay to duỗi đến chỗ hai
người ái ân nhẹ nhàng vỗ về
chơi đùa, giảm bớt thống
khổ cho Tuyết Nhi.
"A... Liệt..." Nguyên bản bởi
vì đau đớn vì áp lực dục
vọng,anh ôn nhu như vậy,
toàn bộ đánh úp lại. Làm
cho Tuyết Nhi vô lực chống
đỡ.
"Liệt, chúng ta đứng lên mà
nói, không cần bộ dạng
này..." Như vậy căn bản cái
gì cũng đều nói không rõ
ràng.
"Không được." Anh ỷ vào ưu
thế than thể, dễ dàng liền
đem cô chế phục ở dưới
thân, khóe miệng nhẹ nhàng
mỉm cười.
"A?" Tựa hồ không biết anh
nói cái gì, mê say nhìn anh
lơ đãng cười."Liệt, anh thật
sự hiểu lầm em, Ngô Cùng
Chính là bạn thời đại học
của em, chúng ta... Ô "
Anh che khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, cúi đầu hôn
mmoi đỏ mọng xinh đẹp. Nụ
hôn mang theo bá đạo giữ
lấy.
"Mặc kệ hai người là quan
hệ gì, anh cũng không thích
từ trong miệng của em nhắc
đến nam nhân khác."
"Tuyết Nhi, em là của anh,
ai cũng đừng nghĩ trong tay
anh cướp em đi." Môi mỏng
phun ra lời nói kiên định,
anh không ngừng nhấm
nháp vị ngọt của cô.
Bàn tay to không an phận
nâng váy cô, âu yếm da thịt
nõn nà, lại chậm rãi tham
tiến vài đùi cô, cách quần
lót trêu đùa chỗ mẫn cảm
nhất của cô.
"Ân... Ngô..." Nhậm Tuyết
Nhi giật mình, toàn thân
giống như có lửa, cô khó có
thể khắc chế tiếng rên rỉ
phát ra, cảm giác được mồi
lửa nam tính còn tại trong
cơ thể, âu yếm như vậy
không thể nghi ngờ lại gia
tăng tình dục.
Đường Liệt bừa bãi ở da thịt
non mềm của cô ấn xuống
vô số dấu hôn, để sát vào
bên tai cô thấp giọng nói:
"Tuyết Nhi, giãy giụa của
em, phản kháng của em,
đều làm cho anhcàng thêm
hưng phấn, càng muốn em,
đem em toàn bộ nuốt vào
trong bụng... Em đây là mời
anh sao?"
Nhậm Tuyết Nhi vô lực lắc
đầu, tay nhỏ bé vô lực phụ
giúp bờ vai của anh.
"Không có! Anh... Anh đứng
lên... Ô ô... Thật đáng giận...
Chỉ biết khi dễ em "
"Anh chỉ là không cho phép
em cùng nam nhân khác
than mật." Anh gầm nhẹ, dễ
dàng kéo quần lót cô ra khỏi
đùi.
"Không ... " Nhậm Tuyết Nhi
có chút sợ hãi, thân thể run
nhè nhẹ.
"Tuyết Nhi." Anh hô tên của
cô, tay thô ráp trực tiếp
chạm đến đóa hoa nữ tính
kiêu ngạo, tìm kiếm hoa
hạch mẫn cảm của cô.
"A!" Nhậm Tuyết Nhi cả
người run run, bị Đường Liệt
khiêu khích làm thân thể
run rẩy.
"Tuyết nhi... Anh muốn em,
thân thể của em đã mới
anh, cho dù anh đáng giận
khi dễn em, nhưng em
không được rời khỏi anh."
Anh kiêu ngạo tự tin khuôn
mặt có chút mị hoặc.
"Ngô..." Đáng thương cho
Nhậm Tuyết Nhi nói không
ra lời, cô bị anh nắm lấy,
không chỉ có thân hình mất
đi tự do, ngay cả tâm cũng
từ lúc nào tyiến về phía
anh, lại như thế nào có thể
giãy khong nằm trong tay
anh? Tay anh không ngừng
mà tra tấn cô, ở chỗ tư mật
tiết mùi thơm nồng đậm,
hoa tâm dần dần dễ chịu.
Nguyên bản đau đớn đã
sớm tình dục hóa thành
mãnh kiệt, dần dần ăn mòn
thần trí của Nhậm Tuyết
Nhi.
"Liệt..." Cô nhẹ nhàng gọi
tên của anh, ý thức từng
chút từng chút bị phá hủy.
Anh đứng dậy, đem quần áo
cởi toàn bộ, thân hình tinh
tráng tuấnmĩ lại phủ trên
thân hình non mềm của cô,
mười nón tay tà ác nhanh lẹ
xé quần áo của cô, hai
người trần trụi như nhau.
Anh cẩn thận ngâng cằm của
cô, đầu lưỡi không khí
phách tham nhập trong
miệng cô, hút lấy đinh
hương trong khoang miệng,
muốn cô hoàn toàn thừa
nhận thừa nhận nắm lấy của
anh.
Anh muốn cô cảm thụ anh,
anh muốn cô chỉ có thể cảm
giác được anh.
Nhậm Tuyết Nhi nức nở , bị
động cùng anh dây dưa, làm
cho hơi thở của anh chiếm
lĩnh hô hấp của cô, tùy ý
anh muốn làm gì làm.
"Trừ bỏ anh, ai cũng đừng
giành lất em." Đường Liệt
kiên định tuyên bố, đại tay
nắm giữ một bên nhũ tuyết
nộn của cô, trừng phạt nắm
lấy.
"A a..." Nhậm Tuyết Nhi nhăn
lại mày thở dốc. Không ngờ,
Đường Liệt gầm nhẹ một
tiếng khuôn mặt tuấn tú phủ
xuống dưới, hàm trụ nhũ
tiêmmê người của cô.
"Liệt... Hừ ân..." Ngực cô
giống như muốn nổ tung,
khó có thể hô hấp. Lời lẽ
khiêu khích của anh làm cho
Nhậm Tuyết Nhi điên cuồng,
thân thể của cô không
ngừng mà run run, giữa hai
chân mật dịch lại dừng
không được, nhất thanh sở
động, đã ươn ướt cô cũng
như đã ươn ướt anh.
"Muốn sao, Tuyết Nhi?"
Thanh âm nam tính khàn
khàn hỏi, cố ý làm cho nam
tính thật lớn ở gần cô đọng
đưa, nắm lấy từng hô nhỏ
của cô.
"Ngô... Ân hừ..." Cô cắn môi,
khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy
khuất chảy ra lệ, dùng ánh
mắt vụng trộm chỉ trích tàn
nhẫn của anh.
"Tuyết Nhi, chỉ cần em nói,
anh liền cho em." Trong
giọng nói mang theo mệnh
lệnh.
"Ô ô ô..." Nhậm Tuyết nhi
khóc ra, chịu không nổi tra
tấn của anh.
Vì sao đối cô như vậy? Đùa
bỡ cô, anh mới vui sao, lòng
của cô đã thất lạc, không trở
lại, nhưng cô không nghĩ
trong cảm nhận của anh, cô
chính là nữ nhân thủy tinh,
anh biết rõ khiêu khích của
anh đối cô mà nói không
thể kháng cự, mà anh lại
một lần một lần đùa giớn
cô, làm cho cô khóc cầu xin
tha thứ.
Rõ ràng anh có lỗi, rõ ràng
anh hiểu lầm, vì sao còn
muốn khi dễ cô?
Cô chính là ngu ngốc, nhiều
nam nhân như vậy, vì sao lại
thương anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy
khuất, cô lại thương tâm
khóc lên, khuôn mặt đỏ lên
dính nước mắt, chọc Đường
Liệt trong lòng lại một trận
phiền muộn. Nguyên vốn là
muốn cô bỏ qua đau đớn
vừa rồi, không nghĩ tới lại
làm cho cô khóc.
Nhìn mặt cô, thâm thúy xẹt
qua một tia ảo não, trầm
giọng quát khẽ: "Đừng khóc
."
Nhậm Tuyết Nhi dừng không
được, vẫn khóc, nước mắt
tràn ra.
Đột nhiên, Đường Liệt cúi
người, chặt chẽ che lại cặp
môi thơm của cô, lại một
lần nữa khắc sâu hôn trụ cô,
cũng ngăn chặn cô khóc nức
nở.
Tiếp theo, anh trầm hạ thắt
lưng, nam tình nóng rực
ngang nhiên tràn ngập cô,
chiếm lĩnh thân thể của cô.
Chậm rãi luận động.
"Ngô - " Cô không khỏi mở
mắt ra, thình lình làm cho
cô cả người run rẩy, toàn
thân giống như muốn hòa
tan.
Cố nén dục vọng lâu như
vậy một khi động vào, ngay
cả Đường Liệt chính mình
cũng đều khó có thể khống
chế. Anh ngăn chặn thân thể
mềm mại xinh đẹp dưới
thân, thẳng tiến, một chút
lực, làm cho hoa huyệt mềm
mại kia không ngừng phun
ra nuốt vào nam tính của
anh, anh muốn đoạt lấy
toàn bộ cô.
"Cảm nhận được sao? Tuyết
Nhi... Tuyết Nhi của anyh...
Còn có nam nhân nào có
thể gây cho em khoái hoạt
như vậy?" Anh động tác tràn
ngập, mồ hôi da thịt nóng
không ngừng mà tích lạc
trên người cô.
Hơi thở của anh cứ như vậy
cường hãn vây quanh cô,
làm cho cô quên mất ủy
khuất cùng rụt rè, hôn lại
cái miệng nhỏ nhắn khoe
khoang tài giỏi, hai chân
thon dài kẹp chặt anh, như
cầu xin anh càng nhiều.