Chương 7

436 72 1
                                    

Ngày 28 tháng 4 năm 2014.

Phần nhật kí này được viết bổ sung vào ngày 3 tháng 5.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày 28.

Nhiều đến nỗi... tôi tưởng chừng mình đã quên nếu không viết chúng.

Trí nhớ của tang thi không được tốt cho lắm, nên tôi nhất định phải ghi lại.

Hôm nay là ngày thực hiện nhiệm vụ của Bộ Tham mưu.

Nhiệm vụ bao vây được đẩy lên cao độ.

Nhiệm vụ của chúng tôi là phát hiện và xác định mục tiêu, nằm ở phần trung tâm của toàn bộ vòng vây.

Cũng là những tang thi đầu tiên chạm mặt con người.

Lúc ấy tôi đang mò mẫm đi vào vòng vây, Đổng Lục Nhạc Văn đi phía trước, tôi và Lưu Quán Phi đi sau, Thẩm Tiếu Tiếu và Khâu Chí Cường theo sát hai bên.

Đường núi Tây Tương cao thấp nhấp nhô, sỏi đá đầy đất, cây cối rậm rạp xen kẽ, rất dễ che khuất tầm nhìn.

Cách mấy trăm mét mà chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người chạy tới chạy lui trong rừng.

Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân.

Nhịp bước chân rất đều đặn, không nhanh không chậm, như đang đi dạo trong rừng.

Chúng tôi nhìn nhau nắm chặt vũ khí, chậm rãi bước về nơi phát ra tiếng động.

Cái này thật sự không thể đổ lỗi cho sự thiếu cẩn trọng của chúng tôi.

Tuy rằng tất cả tang thi đều nghe đồn về dị năng giả, nhưng cả sáu người chúng tôi đều chưa ai từng chạm mặt họ.

Tôi thậm chí còn không biết rằng, khi đối mặt với loại người không biết sợ hãi này, ngu ngốc đồi đầu tương đương với cái chết.

Bởi vậy khi nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu đỏ cầm đường đao, chúng tôi hơi ngạc nhiên một chút mà không cảnh giác gì.

Hình tượng con người nhu nhược yếu đuối đã sớm hằn sâu vào bộ não hư hỏng của mỗi tang thi, chúng tôi thủy chung luôn coi con người là 'loại động vật bị ăn thịt có chút nguy hiểm'... aka thức ăn.

Ngay khi Đổng Lục và Nhạc Văn giơ súng lên bắn, thân ảnh của đối phương chợt lóe, biến mất... trước mặt chúng tôi.

Thật sự là tốc độ quá kinh khủng.

Tang thi không cần chớp mắt để làm ẩm nhãn cầu, vì vậy việc người khia biến mất trước mặt cả sáu 'thi' càng khó tin hơn.

Trong đầu tôi lại vang lên âm thanh báo động.

Nó còn to hơn, rung động hơn lần trước.

Chạy!

Chạy!

Chạy!

Cơ thể đưa ra phán đoán trước lý trí, tôi nhanh chóng vứt súng trên tay, quay lại và chạy.

Lưu Quán Phi đứng sau, thấy hành động của tôi bối rối thả lỏng khẩu súng trên tay.

"Nhanh—" chạy!

[Đam mỹ - Hoàn] Nhật ký tang thiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ