Trong một góc tiểu viện có một ngôi đình màu xanh, bên mái rủ xuống một cành liễu, cành cong cong rũ xuống, đầu lá khẽ chạm mặt nước, khi gió nhẹ thổi qua, cành liễu quét lên mặt hồ bên cạnh đình thành từng tầng sóng gợn, cuồn cuộn lan tỏa, làm tan vỡ hai thân ảnh mảnh mai phản chiếu trên mặt nước.
Bên cạnh bàn đá dưới cây liễu, hai bóng dáng một đỏ một trắng ghé sát vào nhau, không biết đang nói cái gì.
Váy áo màu đỏ rực làm cho tiểu cô nương có gương mặt xinh đẹp kia càng thêm diễm lệ, thần thái tự tin hứng khởi khiến cho cả người nàng thoạt nhìn như đang sáng lên, môi đỏ khép mở, có chút khiến người ta suy nghĩ đến việc gì đó.
Bên trong đôi mắt đen nhánh của nàng, phản chiếu một hình bóng thanh lãnh như sương tuyết, bóng dáng bạch y như hoa mai mới nở, ngàn phần bất khuất, nhưng không khiến người khác cảm thấy gai góc, mà lại tạo ra cảm giác ôn hòa.
Ánh mắt như tuyết tan trong tiết trời quang đãng, đang nhìn về phía tiểu cô nương mặc hồng y đối diện, dường như gói gọn vô tận sủng ái cùng bao dung vào trong đó.
“Cá đao này ngon nhất.” Yến Trục Quang gắp cho Vân Mật Tuyết một con.
Cái đầu của cá đao cũng không lớn, sau khi bỏ đầu đuôi cùng da cá rồi chế biến, cũng chỉ còn dài cỡ một bàn tay.
“Lúc ta tiến vào bí cảnh, nơi mà ta đặt chân đến là một hòn đảo nhỏ. Ta cũng không biết phải đi đâu tìm Đại sư tỷ, liền dựa vào trí nhớ, bay theo hướng có khả năng có một chỗ được đánh dấu.”
“Hòn đảo nhỏ kia xung quanh toàn là nước, ta ngự kiếm phi hành sát mặt nước, còn bị đàn cá đao này đuổi theo cả một quãng đường dài.”
“Nếu là loài cá có răng sắc, tập tính thập phần hung hãn như thế này, ta cũng đã từng gặp qua.”
Vân Mật Tuyết nhẹ nhàng gắp một miếng thịt cá cho vào miệng, chỉ mới nhấm nháp một chút, thịt cá liền tan ra.
Hương vị thịt cá vốn dĩ thơm ngon, lại kết hợp với vô số gia vị trong đó, cũng không biết Yến Trục Quang làm như thế nào mà những hương vị vô cùng phức tạp đó quyện vào nhau, thấm vào trong miệng, khiến cho người ta cảm nhận được hương vị như cẩm tú phồn hoa.
“Ăn ngon không?” Yến Trục Quang tay nắm chiếc đũa, nâng má, chờ mong mà nhìn Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Ta chưa bao giờ được thưởng thức qua cao lương mỹ vị nào thế này.”
Trên mặt Yến Trục Quang hiện lên ý cười vô pháp che giấu, hai mắt cong cong, giống như nhận được lời khen tuyệt nhất thế giới: “Nếu Đại sư tỷ thích, vậy ăn nhiều một chút.”
Vân Mật Tuyết không ngừng đũa, dùng hành động thực tế để thể hiện sự tán thưởng với tay nghề của Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang thỉnh thoảng gắp thêm một ít thức ăn khác cho nàng, Vân Mật Tuyết thấy vậy, cũng gắp thêm cho nàng ấy một ít, hai người có qua có lại như vậy, thực mau liền tiêu diệt sạch sẽ cả một bàn thức ăn.
Yến Trục Quang ném một tấm tịnh trần phù, rửa sạch chén đũa, lại vung tay lên, cất hết chén dĩa trên bàn.
“Lần sau khi nào rảnh, ta lại nấu cho Đại sư tỷ. Trong bí cảnh kia có không ít nguyên liệu nấu ăn, cũng có thể ăn thêm được vài bữa không trùng lặp. Đến lúc đó, Đại sư tỷ cũng đừng có ghét bỏ nha.”
BẠN ĐANG ĐỌC
DROP - [BHTT] [Edit] Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang - Dữu Vu Tử Duyệt
General FictionTác phẩm: Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang - 拯救白月光 Tác giả: Dữu Vu Tử Duyệt - 柚于子悦 Editor: YoungJun Beta: JHuynh Nhân vật chính: Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết Thể loại: Bách hợp, xuyên thư, hệ thống, tiên hiệp, tu chân, ngọt sủng, chủ thụ, HE. Độ dài: 330...