Chương 14 - 17

3 1 0
                                    

Chương 14: Giấc mơ không thể lý giải.

Cơ thể đau nhức, dấu vết khả nghi trên ga trải giường, đôi môi và bàn tay thuộc về người đàn ông vẫn luôn ở trên người cô trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, sắc mặt Diệp Vi Vi tái mét, đầu óc choáng váng.

Đó là lần đầu tiên Diệp Vi Vi cảm thấy rõ ràng mình bị người khác xâm phạm, đúng, chính là xâm phạm, cho dù anh không làm được bước cuối cùng, cho dù đó thực sự giống như một giấc mơ.

Điều này không thể giải thích bằng một giấc mơ được, đúng không?

Cơ thể Phong Sở Ca có thể lạnh đến mức làm cô rùng mình sao? Giọng của Phong Sở Ca có thể trầm thấp mát lạnh, như uống nước đá vào mùa hè như vậy sao? Liệu Phong Sở Ca có ở bên tai cô không ngừng lặp lại một cái tên xa lạ không?"

"Mạc."

"Đây là tên của anh."

"Vi Vi, gọi tên anh."

Khi người đàn ông nóng nảy nhất, anh cầm tay cô và viết từng nét chữ đó vào lòng bàn tay cô.

Diệp Vi Vi vươn lòng bàn tay đã được người đàn ông viết chữ, cô mở to hai mắt, trên bàn tay trắng nõn xinh đẹp mà cô đã cố gắng bảo dưỡng không có bất kỳ dấu vết bất thường nào.

Tuy nhiên đến bây giờ cô vẫn cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, như thể cái chạm nhẹ nhàng từ tối qua, vuốt ngang, vuốt dọc, vuốt vuốt trong lòng bàn tay.

"Đồ con rùa rụt cổ!"

Diệp Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn không mang giày, lao vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách vang lên một lúc lâu, cho đến khi cô sắp tróc da, Diệp Vi Vi mới run rẩy bước ra ngoài.

Vẻ mặt Diệp Vi Vi cay đắng, tuyệt vọng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, nhưng ngoại trừ việc có thể nhớ lại cô đã bị tên khốn chết tiệt đó đùa nghịch như thế nào, cô không nhìn rõ diện mạo của người đó, khuôn mặt của người đó như thể luôn luôn được bao phủ trong một lớp sương mù.

"Vi Vi, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Phong Sở Ca nhìn qua với ánh mắt quan tâm, màu lục lam dưới mắt Diệp Vi Vi thực sự quá rõ ràng.

Cái nĩa trong tay Diệp Vi Vi đâm vào đĩa thức ăn: "Không có, em ngủ rất ngon, rất ngon."

Nhắc lại hai lần cũng rất ngon. Diệp Vi Vi rõ ràng đang cười nhưng Phong Sở Ca lại cảm thấy cô giống như đang chìm trong bóng tối, anh ta mở miệng muốn nói cái đó, Phong Sở Ý ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, Phong Sở Ca ngậm miệng lại.

"Sở Ca, ngôi nhà lớn như vậy mà chỉ có mấy người ở thôi sao?"

Sau bữa ăn, Diệp Vi Vi bình tĩnh hỏi.

"Tất nhiên trước đây ở đây có nhiều người, nhưng sau nhiều năm như vậy cũng chỉ còn lại vài người."

Đôi mắt Phong Sở Ca rơi vào khoảng không, tiếng thở dài đó dường như ẩn chứa một dấu vết không rõ ý nghĩa.

Lòng bàn tay Diệp Vi Vi ướt đẫm mồ hôi, là mồ hôi lạnh, tiếng thở dài của Phong Sở Ca khiến cô hoảng sợ không thể giải thích được.

[Đang Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ NuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ