7. Chamomile Tea.

1K 147 30
                                    

Khi chiếc đồng hồ trên cổ tay Choi Yeonjun điểm 5 giờ chiều, hắn vội vàng túm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế rồi rời khỏi văn phòng.

Vẫn là con đường quen thuộc dưới ánh chiều tà, trên tầng không còn điểm tô vài cánh chim chấp chới. Hoàng hôn lặng lẽ sà xuống lòng sông để nhuộm đỏ cả dòng.

Cái cảm giác nôn nao chưa bao giờ nguôi xuống từ lúc sáng, Yeonjun lia mắt ra phía hàng cây đang khẽ rung rinh vì vài ngọn gió chiều, hắn mơ tưởng về một tương lai cùng Beomgyu nắm tay đi trên vỉa hè, cũng như những cặp đôi yêu nhau khác, họ sẽ cùng nhau tan làm, ghé qua siêu thị rồi xách túi mẹ túi con mang về, cùng nhau nấu bữa tối, quấn quýt trong căn nhà của riêng họ. Để những muộn phiền rơi ngoài phố, để những lượt đi về của người ta dẫm đạp chúng và chỉ còn lại tiếng tình yêu của hai trái tim ấm nóng.

Choi Beomgyu lau dọn quầy pha chế và liếc mắt lên chiếc đồng hồ bên phía bức tường đối diện, tự nhủ chắc ai đó sắp tới rồi. Hẳn là thế, nếu hắn ta không tới là có việc đột xuất, hoặc tệ hơn là hắn chơi đùa đủ rồi.

Cậu barista trẻ dùng ống hút khuấy ly trà hoa cúc của mình, lặng thả những suy nghĩ vào xoáy nước. Cậu hớp một ngụm trà, mùi vị nhàn nhạt và hương thơm nhẹ khiến cậu thấy ổn hơn, ít nhất là không còn cảm thấy quá hồi hộp.

Người ta được tỏ tình ai cũng sẽ hồi hộp để đưa ra quyết định như vậy sao?

Beomgyu nhắm mắt, thở ra một hơi và tiếp tục uống hết ly trà của mình. Cậu bước ra ngoài, thấy ráng chiều ngiêng nghiêng bên phố, phủ lên bóng dáng quen thuộc của Yeonjun.

Hắn đến rồi, lại còn cười thật tươi.

- Chào em - Yeonjun tới bên cạnh người con trai đang khoác áo măng tô đen, âu yếm cất tiếng chào.

- Sao?

Beomgyu chẳng biết nói cái gì, lại càng sợ nói ra cái gì cũng không đúng. Rồi tự nhiên nghĩ đến cái viễn cảnh bản thân từ chối hắn, thì hắn sẽ buồn bã mà rời đi, sau này có lẽ không gặp nữa, nghĩ mà thấy buồn, nhưng nếu đồng ý thì lại ngại.

Yeonjun bên cạnh quan sát thấy gò má của Beomgyu bỗng nhiên ửng đỏ, hắn sợ sốt vó vì nghĩ rằng cậu bị bệnh rồi.

Hắn đưa tay lên sờ trán Beomgyu, nhiệt độ bình thường. Nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn lại khiến cho cậu giật mình.

Vị giám đốc nhìn vào đôi mắt ánh lên màu nắng nhạt. Rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Em đang nghĩ gì thế?

- Em ... à tôi không có nghĩ gì cả.

- Thật không?

- Thật.

Yeonjun cũng không đề cập đến chuyện tỏ tình lúc sáng, cứ mỉm cười đứng bên cạnh Beomgyu.

Cậu con trai quen với hắn, quen với chuyện mỗi ngày gặp hắn và cùng về nhà với hắn. Lại hay ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn.

Beomgyu lại nghĩ, liệu mình nên từ chối hắn hay không?

- Tối nay muốn ăn mỳ ý và bò - Beomgyu chớp mắt rồi bước ra xe.

[Yeongyu] Coffee Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ