Hậu quả của việc nhậu tới khuya chính là không thể dậy nổi dù mặt trời đã lên cao lắm rồi. Tần Cửu Tiêu – thiếu trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang thấy sư huynh và sư tẩu mãi không rời giường thì sốt ruột đi gọi. Đã khuyên huynh ấy dời công việc sang ngày khác mà huynh ấy không chịu cơ, còn nói tham hoan không tốt với bộ mặt nghiêm chỉnh đến mức chẳng ai có hứng mà trêu huynh ấy nổi. Giờ thì coi đi, muộn thế này rồi còn cố ôm sư tẩu không buông, làm khách ai cũng phải chờ. Cậu đập cửa phòng rầm rầm gọi người.
Ở trong phòng, cả Chu Nhứ và Ôn Khách Hành đều bị tiếng gọi của Cửu Tiêu đánh thức. Chu Nhứ còn đỡ chứ Ôn Khách Hành là lần đầu tiên uống rượu, lại còn uống tới mức say mèm, không thể chịu nổi cơn đau đầu do cơn say gây ra, y theo phải xạ rúc vào chỗ ấm áp để làm dịu đi cơn đau, lí nhí nũng nịu kêu :
"Nương, con muốn ngủ tiếp."
Chu Nhứ còn chưa tỉnh táo, vì một câu này của Ôn Khách Hành mà ngớ người ra, nhìn cả mình và người đang bám lấy mình y phục xộc xệch, bên ngoài thì sáng trưng mới giật mình bật dậy.
"Sư huynh, sư tẩu, mau dậy thôi!"
Tiếng Cửu Tiêu giúp hắn hoàn hồn, thầm thở phào, hoảng cái gì mà hoảng, rõ ràng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng chứ đâu phải vụng trộm làm việc bất nhân gì. "Ta đến ngay, đệ đến tiền sảnh trước đi."
Chu Nhứ đang định xuống giường thì eo đã bị Ôn Khách Hành vòng tay ôm lấy, má y cọ lên bả vai của hắn mà lẩm bẩm, xương hồ điệp của A Nhứ thật đẹp, chỉ sau nương thôi.
"A Hành? A Hành?" – Ôn Khách Hành không đáp lại, hơi thở của y vẫn đều đều trên làn da hắn. Hắn đỡ y nằm xuống rồi đắp lại chăn cho y. "Cứ ngủ tiếp, lát ta sai người mang canh giải rượu và điểm tâm đến cho đệ."
Chu Nhứ thay y phục, uống chút trà để thanh tỉnh và khử bớt mùi rượu sau đó mới ra ngoài tiếp khách. Dàn trưởng bối và khách mời khi hắn bước vào đều nhìn hắn chằm chằm, mỗi người buông một câu trêu hắn, đại ý là Trang chủ tân hôn khó tránh trễ nải công việc.
Hắn cũng chỉ biết cười trừ, bản thân là kẻ thủ lễ, A Diễn được hứa gả cho hắn cũng rất kín kẽ, hắn nghĩ hai người sẽ tương kính như tân, lại mới đoàn tụ sau nhiều năm không gặp thì chắc sẽ mất nhiều thời gian mới thân thiết nổi. Chẳng ngờ được người lại lên nhầm kiệu hoa, đổi thành A Hành phóng khoáng thoải mái, triệt để đá bay phòng ngự của hắn, hắn còn vì y mà nhậu nhẹt thâu đêm, muộn cả công vụ. Giờ có giải thích cũng chẳng ai tin, đành tùy họ nghĩ mình không biết tiết chế vậy.
Cơ mà có một số người thì được nước lấn tới, điển hình như nhị đệ tử phái Nhạc Dương. Phái Nhạc Dương dù gì cũng là của Cao minh chủ, bạn cũ của sư phụ nên thế nào cũng phải nể mặt họ. Cả Chu Nhứ và các đệ tử thuộc hạ của Tứ Quý Sơn Trang chỉ có thể nhẫn nhịn với cách nói chuyện âm dương quái khí của người này. Đang lúc hắn thao thao bất tuyệt với mớ hạch sách của mình thì đã bị một tiếng A Nhứ mềm nhũn vang lên cắt đứt.
"Phu... phu nhân! Chậm đã!"
Hai người hầu một nam một nữ luống cuống chạy theo sau bạch y nam tử tóc tai còn chưa chỉnh tề, khuôn mặt lơ mơ chưa tỉnh ngủ xông thẳng vào trong chính phòng. Nam tử vừa nhìn thấy Chu Nhứ đôi mắt liền sáng bừng lên, đi nhanh qua sà vào lòng hắn mà dụi:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Ôn] Lên nhầm kiệu hoa [HOÀN]
Fanfiction"Tính tình Khách Hành phóng khoáng, có Tử Thư bá đạo không quan tâm lẽ thường che chở sẽ được thoải mái tự do. A Diễn ôn hòa, ghép cùng A Nhứ thủ lễ điều hành Tứ Quý Sơn Trang thì ta cũng yên tâm mà đi du ngoạn an hưởng tuổi già. Đệ và đệ muội bớt m...