CHƯƠNG 2

64 10 2
                                    

Nhìn những tấm hình khi xưa cậu và anh chụp cùng nhau cậu bất giác mỉm cười. Người cậu yêu bảnh bao lắm, anh cao hơn cậu gần cả cái đầu, dáng người anh cũng vạm vỡ và lực lưỡng nữa. Khi đứng cạnh anh cậu cảm thấy mình thật bé nhỏ, tựa như trong những tấm hình này, anh ôm trọn cậu vào lòng, bảo vệ và che chở cho cậu như một vật cưng mà anh sở hữu. Cậu nhớ khoảng thời gian trước đây cậu và anh từng hạnh phúc biết bao, anh lúc nào cũng tranh thủ về nhà sớm để dùng bữa với cậu, cuối tuần sẽ đưa cậu đi chơi, tối ngủ sẽ ôm chặt cậu vào lòng và hôn lên trán cậu vào mỗi sáng sớm. Khoảng thời gian đó cậu trân trọng biết bao, dù chỉ một lần thôi cậu cũng muốn được trở về khi đó, khi mà anh chỉ yêu một mình cậu...

"Earth, em nhớ anh lắm." Cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh trên tấm hình, cậu thực sự rất nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn ôm chặt lấy anh nhưng cậu không có đủ can đảm để gọi điện cho anh, càng không đủ can đảm mà xà vào lòng như trước "Anh có khỏe không?"

Khoảng cách giữa anh và cậu thực sự đã bị đẩy xa ra tới mức nào rồi?

Có lẽ đã rất xa, khiến cậu không thể với tới anh được nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên kéo cậu ra khỏi kí ức đẹp đẽ của mình. Cậu nhanh chân chạy ra và thấy Khaotung đang đứng ngoài thông qua máy quan sát "P'Khaotung !"

Khaotung nhìn cậu và nở nụ cười của một người anh trai dành cho đứa em yêu quý của mình, nhìn khoé mắt hơi ướt của cậu, Khaotung tự hỏi cậu vừa khóc sao? Phải chăng mỗi ngày cậu đều lặng lẽ khóc như thế, không ai biết cũng không ai hay vì cậu luôn giấu nhẹm cảm xúc thật của mình đi mà trưng ra nụ cười như không có chuyện gì.

Mỗi ngày cậu đều một mình ở trong căn nhà trống vắng này, không đi ra ngoài để thư giãn mà chỉ ở đây để chờ đợi anh, cậu chờ mãi từ ngày này qua ngày khác, có lúc ngủ suốt đêm trên bàn ăn, khi anh không về thì lo lắng nhìn đồng hồ suốt nhưng đổi lại chỉ là những câu trả lời có lệ của anh hay là sự lạnh lùng mà anh đem lại. Nhưng cậu chưa từng than trách ai cả, Khaotung biết cậu không có bạn bè, không có người thân, Earth được coi là người thân duy nhất của cậu. Khaotung đã nhiều lần nói với cậu là cứ xem anh ấy như một người anh trai, một người bạn thân để mỗi khi có chuyện buồn hay gặp rắc rối thì cứ tìm đến anh ấy để giải bày. Nhưng cậu chưa từng chủ động tìm đến anh, có chuyện gì cậu cũng giấu nhẹm trong lòng, tự mình suy nghĩ, tự mình buồn, tự mình khóc, tự mình vui rồi tự mình giải quyết. Nếu Khaotung hỏi đến thì cậu luôn nói "Em không sao? Em ổn." nhưng anh ấy biết cậu chỉ đang tự lừa dối chính bản thân mình thôi, cậu không hề ổn chút nào, không ai biết chồng mình ngoại tình mà có thể ổn được bao giờ. Cậu chỉ khác những người kia ở chỗ là cậu quá lương thiện và cam chịu để người mình yêu được hạnh phúc. Rốt cuộc thì nội tâm của cậu bé này ai có thể hiểu và ai có thể khám phá nó đây?

"Chuyện gì vậy ạ? Earth nhờ anh đến lấy tài liệu sao? Là tài liệu nào thế để em tìm giúp anh." Nói rồi cậu tính quay người lại toan vào trong phòng làm việc của anh nhưng vừa nghiêng người Khaotung đã nắm cổ tay cậu kéo lại.

"Em đi thay đồ đi." Khaotung nhìn cuống cổ tay cậu, nó rất nhỏ hay nói đúng hơn là rất gầy, chỉ cần một bàn tay cũng đủ để bao vòng cổ tay đó, dường như ngoài xương và da ra thì chẳng có được miếng thịt nào, cậu luôn lo đến bữa ăn và giấc ngủ của Earth nhưng lại bỏ lơ chính bản thân mình, ăn cũng được, không ăn cũng không sao chỉ quan trọng là anh đã ăn đủ bữa chưa, anh có mệt mỏi chỗ nào trong người không. Có thể nói cậu quý trọng, nâng niu anh còn hơn cả bản thân gầy gò của mình "Anh đưa em đi ăn một bữa no nê."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 04, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Fanfic EarthMix]•|Chuyển Ver| YÊU ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ