"Làm sao mà đứng đực ra đấy thế? Mày không định đi tiếp à?" Draken dừng lại chờ Takemichi thất thần đứng đó. Trong một phút chốc, anh đã nghĩ người trước mắt anh không tài nào với được. Khó chịu nắm lấy tay cậu, Draken sốt ruột lay tỉnh cậu, người Takemichi đã vã mồ hôi lạnh, ngơ ngẩn nhìn anh.
"Mày cảm thấy không khỏe à? Chúng ta về trước nhé, khi khác tao sẽ đưa mày qua đây sau." Draken lo lắng nhìn cậu.
"Không việc gì, xin lỗi nhé, ta đi thôi."
...
"Oa, hoài niệm ghê, mày vẫn sống ở đây hả?" Takemichi nhìn tòa nhà thân thuộc ứng với ký ức xấu hổ năm đó của mình, nghĩ lại thì quanh đi quẩn lại cậu vẫn là một thằng trai tân. Tò mò nhìn về phía anh, Takemichi tự hỏi liệu Draken đã thoát kiếp trai tân chưa hay vẫn một mực giữ trinh tiết vì Ema nhỉ?
Nhắc tới Ema... Hẳn là Draken đã tuyệt vọng rất nhiều.
"Ờ, làm ở tiệm xe máy không đủ ăn đâu, tao vừa phụ việc vừa sống ở đây, thi thoảng mới qua xưởng ngủ thôi."
"Vậy là Inupee cô đơn một mình rồi hehe..." Takemichi gượng cười đùa một câu. Draken chỉ nhìn cậu cười không đáp khiến cho cậu mất tự nhiên lảng tránh sang chỗ khác.
"À phải rồi mày sống ở tầng bốn nhỉ, tầng bốn, tầng bốn, nút bấm đây rồi! Chẳng khác là bao nhỉ?"
"Nhớ rõ nhỉ, có gì ấn tượng thế à?" Draken cười hơi gian nhìn cậu, khẳng định anh đang nhớ tới ngày hai đứa ngồi trong phòng nói chuyện phiếm bị tiếng rên ái muội do cách âm kém của phòng bên làm ảnh hưởng. Càng phải nhớ tới việc hai đứa có phản ứng rồi ngồi tuốt súng cho nhau.
"K-không có!" Takemichi đỏ mặt phản bác. Tay ấn vào nút ấn của tầng thứ tư.
Khoảnh khắc vừa chạm vào nút ấn lành lạnh còn có hơi gồ lên vì dập in nổi, Takemichi đã nhìn thấy một bản thân khác áo dính đầy máu đứng trong thang máy, phía sau là Draken đã mất đi hơi thở từ bao giờ.
Takemichi giật mình tỉnh lại, hốt hoảng nhìn cánh tay bị Draken nắm chặt, trong lòng khẽ thả lỏng.
"Hôm nay mày kì lạ lắm, mày liên tục thất thần, suy nghĩ gì thế?" Draken không vui hỏi.
Takemichi lắc đầu bảo không sao, lấy cớ dạo này xem phim đêm nhiều quá đau đầu rồi cũng được bỏ qua cho.
Siết chặt bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải của mình, Takemichi nhìn sâu vào đôi mắt sếch sắc lẹm của Draken dặn: "Sau này có gì nguy hiểm phải nói với tao trước nhé, tao sẽ bảo vệ mày."
Draken bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu làm cho phì cười, tức thì đặt tay lên đầu cậu, vò mái tóc vốn đã không được vào nếp trở nên bù xù một cách rõ rệt, anh cười mắng: "Bị ngốc à, mày mà bảo vệ được tao? Phải là ngược lại tao bảo vệ mày chứ, bé Takemichi sau này có gì nguy hiểm phải nói với anh mày trước nhé haha!"
"Đừng có nhại lại tao, tao nói thật đấy." Takemichi bị anh chọc cho xấu hổ. Quả thật người cần bảo vệ là cậu mới đúng, nhìn ốm yếu như con cò hương, đánh đấm cũng chẳng thắng nổi mấy thằng mà đòi bảo vệ trợ thủ của Mikey bất bại cơ đấy, người ngoài nghe xong chắc cười sảng ba ngày chưa hết mất. Nhưng mà, Takemichi sẽ bảo vệ Draken bằng cách khác, cậu thề, cho dù có phải dùng cái mạng này đánh đổi, cậu cũng sẽ bảo vệ được Draken, giống như lần đầu tiên của chúng ta vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TR/AllTake] Không hẹn gặp lại
RomanceTakemichi tìm tới Sano Manjiro trước ngày kết hôn, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào cái gọi là bản năng hắc ám, mặc dù điểm kích hoạt trước đây đã biến mất song sự cầu cứu của hắn đã một lần nữa đưa cậu trở về quá khứ. Đứng trước sự tranh giành của...