2:

963 92 9
                                    

Trước khi vào truyện:

Truyện không liên quan quá nhiều đến lịch sử
Không có ý xúc phạm đến quốc gia nào
MY AU!
____________________________________

Tại một căn phòng nọ thuộc phủ gia tộc Trung Hoa, bóng hình người con trai đang nằm trên chiếc giương êm ái dần mở mắt
____________

China: *lại mơ về nó rồi*

[Cốc cốc! /tiếng gõ cửa/]

Quản gia: Ngài China, ngài đã tỉnh giấc chưa?

China: Ta tỉnh rồi

Quản gia: Tôi có thể vào chứ?

China: Được, ông cứ vào

[cạch! /tiếng mở cửa/]

Quản gia: Tôi xin phép /bước vào/

China: Ừm, cho ta hỏi hiện đã mấy giờ?

Quản gia: Giờ vẫn còn rất sớm, ngài không định ngủ thêm chút nữa sao?

China: Không cần, bác quản gia vui lòng bác lấy giúp tôi một mảnh vải mới đi

China: Chiếc vải này đã khá cũ rồi /đưa tay lên chạm băng vải đang cuốn ngay mắt/

Quản gia: Tôi đã rõ, mong ngài chờ một lát /ra khỏi phòng/
______________

Sau khi quản gia rời đi, cậu mom men xuống giường, từ từ tiến đến phòng tắm

Tại phòng tắm, cậu mở băng vải đeo trên mắt cậu ra rồi thả vào mặt sàn

Đôi mắt cậu giờ đây đã mù, hai con mắt mang hai màu vàng đỏ rực rỡ nhưng chỉ là quá khứ. Giờ đây, nó chỉ mang một màu nhạt nhẽo gần như hóa trắng

Khi mất đi thị giác, cậu ban đầu cũng gặp chút khó khăn nhưng dần cũng quen. Vì bản thân là người Hoa tộc nên có các giác quan nhạy bén hơn người thường vì thế cậu vẫn có thể xác định phương hướng dù không thể nhìn thấy

(Chú thích: mắt China mù là do cậu khóc quá nhiều sau cái chết của mọi người, đọc lại chap trước sẽ biết cái chết của những ai

Điều này khá đơn giản vì trên thực tế nếu khóc quá nhiều sẽ dẫn đến việc mắt bị mờ hoặc sẽ bị mù. Ai không hiểu nữa thì lên google tìm nha)
_________________

Người hầu: Ngài China?

China: Có chuyện gì sao?

Người hầu: Đây là mảnh vải mới và quần áo của ngài. Tôi sẽ đặt nó ở bàn cạnh bồn tắm nhé!

China: Được rồi cảm ơn cô, ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi

Người hầu: Vâng! /vui vẻ ra ngoài/

(flag/countryhumans) thiên thần vô cảmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ