Câu chuyện thứ ba: Ghiền malatang là không được đâu (với sự góp mặt của Kim Doyoung)
Doyoung hiện đang gặp khủng hoảng tinh thần.
Anh trừng mắt nhìn dòng tin nhắn ngắn củn: Xin lũi hyung nhe, em có hẹn òi.
Hẹn? Hẹn? Doyoung chỉ cần nhìn thôi là biết khi nào em đang nói dối - anh đã cố hẹn Jeno đi ăn tối, chỉ riêng hai người mà thôi, để anh có thể biết được tình hình gần đây của đứa em mà anh cưng chiều nhất, đảm bảo là em không gặp khó khăn gì trong cuộc sống.
Nhưng mỗi lần hẹn là mỗi lần Doyoung nhận được câu trả lời Em có hẹn òi của Jeno. Làm qué gì mà lần nào cũng có hẹn được chứ! Doyoung có thể đếm được hết số người mà Jeno quen biết, bao gồm cả anh nữa thì vẫn chưa hết một bàn tay đâu nha.
Thế nên Doyoung rất muốn biết Jeno có hẹn gì mà hẹn miết thế này. Anh còn hỏi cả Jaemin liệu cậu có biết Jeno sẽ đi đâu - chỉ để đổi lại câu trả lời là Jeno đâu có đi đâu đâu anh! Nó đang ở ký túc xá nè!
Doyoung cũng không biết làm sao mà anh đã vào ký túc xá của Dream để thấy cảnh Jeno đang dọn đồ ăn ra bàn trong phòng khách, cũng không nhiều lắm, vừa đủ để hai, ba người ăn nhưng có thể là Jeno ăn một mình? Dù sao thì đang tuổi lớn mà, sức ăn cũng phải khỏe chứ.
Đau lòng quá nên Doyoung hét lớn. "Lee Jeno!"
Jeno giật bắn mình rồi quay lại. Mắt em mở lớn khi thấy Doyoung đứng đó.
"Hyung? Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Em từ chối ăn tối với anh chỉ để ăn một mình hả?"
Jeno chớp chớp mắt. Em đặt hai chén cơm xuống bàn. "Hông có, em định-"
Còn chưa dứt câu đã nghe tiếng mở cửa, cả hai đều quay về phía phát ra âm thanh.
"Hyung! Malatang có chưa vậy? Em đói quá! Chờ đã -" Jisung thắng cái két lại khi nhìn thấy Doyoung. "Doyoung hyung? Anh đến ăn tối với tụi em hả?"
Giờ thì tới lượt Doyoung chớp chớp mắt. Anh nhìn Jeno, xong nhìn qua Jisung, rồi lại nhìn Jeno - người mà đang lảng tránh ánh mắt của anh.
Thật ra thì Doyoung cũng chưa có tính gì hết. Anh định sau khi phục kích Jeno rồi thì sẽ kéo em đi ăn tối cùng.
"Ừa," anh hùng hồn trả lời. Jisung chỉ đơn giản nhìn Jeno như muốn hỏi anh chuyện này là sao đây.
"Để em lấy cho anh chén cơm," Jeno nói rồi chuồn lẹ vào bếp.
Cả hai nhìn Jeno đi vào bếp, Jisung lắc đầu rồi bảo Doyoung lại ghế ngồi. Không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng làm Doyoung ngồi cũng không yên. Bình thường anh đâu có ngại ngùng gì với Jisung đâu! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời?
Thế nên Jisung là người lên tiếng trước, nó khẽ cười. "Xin lỗi anh, Jeno hyung hông có nói là anh sẽ ăn tối cùng tụi em hôm nay."
BẠN ĐANG ĐỌC
(JiJen) You're (not) my favorite
Fanfic"Sao mình lại thấy như đang bị bố và chồng mắng ấy nhỉ?" Jisung nghe vậy liền cau mày. "Anh nói gì cơ?" "Anh hổng có nói gì hết á," Jeno nhanh chóng trả lời. Trong khi đó Doyoung ngồi đó tự hỏi anh đã bỏ lỡ những gì...