Chương 4

4K 212 21
                                    

Có người nói rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, dù cho bạn đã phải chịu đựng bao nhiêu, chỉ cần bạn muốn nó trôi qua thì nó sẽ từ từ tan biến theo thời gian...
Mỗi người chúng ta đều sẽ trải qua rất nhiều điều trong cuộc đời. Có thể gặp rất nhiều người, khiến bạn vui, khiến bạn buồn, nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời. Khi tất cả những điều này trôi qua, bạn nhìn lại và sẽ thấy rằng, mọi thứ đều là sự an bài tốt nhất của thượng đế dành cho bạn...

Bangkok vào tháng tám nóng ẩm, mặc dù mưa nhiều nhưng một giây sau bạn có thể bị ướt đẫm bởi trận mưa như trút nước, và giây tiếp theo ánh nắng chói chang có lẽ sẽ giúp bạn hong khô. Tay rất ghét kiểu thời tiết như vậy dù cho anh chỉ ở suốt trong phòng máy lạnh.
Kể từ khi trở về Bangkok sau lễ hội trăng rằm, Tay đã tránh mặt Time, nhưng chỗ ở của anh không phải là Time không biết. Time có thể biết căn hộ, nhà cũ, công ty hoặc thậm chí là quán bar mà Tay thường lui tới, dù gì thì cả hai cũng đã bên nhau sáu năm rồi.

"Cậu chủ, cậu Time đến rồi, đang đợi ở tầng dưới ạ". Thư ký Mark cung kính đứng ngoài cửa nói.

"Nói với anh ta rằng tôi không có ở đây, kêu mọi người trong công ty giữ miệng và không được tiết lộ bất cứ lịch trình nào của tôi".

Tay lười biếng dựa vào ghế sofa, áo vest bị vứt sang một bên để lộ làn da trắng trẻo ẩn phía sau lớp áo sơ mi hở cổ. Tất cả những động tác bình thường này khi ở trên người Tay khiến người ta có cảm giác rất quyến rũ và gợi cảm. Aek đã nhìn thấy bộ dạng của Tay như thế này khi anh bước vào.

"Auu P'Aek ? Sao lại là anh ?" Tay ngạc nhiên, anh nghĩ rằng cả hai sẽ chỉ gặp nhau duy nhất ở Koh Phangan, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại.

"Đã lâu không gặp Tay, bệnh viện hôm qua cậu đến khám trùng hợp lại là nơi làm việc của tôi". Aek mỉm cười đáp lại.

"Trùng hợp vậy sao ?!"

"Đúng vậy, tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi. Cậu ngày hôm qua đi khám cũng không cảm thấy thiếu cái gì sao ?"

"Em cũng không biết nữa...điện thoại và chìa khóa xe vẫn còn ở đó mà".

"Làm ơn đi". Aek bất lực lắc đầu "Cậu chủ Tay, cậu đến bệnh viện khám mà khi về nhà lại không chịu uống thuốc sao ?"

"Ahh ! Em quên mất ~" Tay cảm thấy mình có thể mắc bệnh Alzheimer khi về già nên đã đến bệnh viện kiểm tra rồi quên béng luôn việc phải uống thuốc ở nhà.

"À, không sao đâu, hôm qua tôi vô tình gặp cậu lúc đang thay ca mà cậu đã đi mất rồi, bất quá cậu Tay rất nổi tiếng, hỏi thăm một chút là có thể tìm được cậu rồi".

"P'Aek, anh đến đây để trêu em sao hả".

"Tôi không có nhé".

Cả hai trò chuyện với nhau như những người bạn đã lâu không gặp, nói về sự tình cờ gặp lại sau hơn bốn tháng.

"Cậu Time, cậu Tay không có ở đây, cậu không thể vào văn phòng của cậu ấy được đâu ạ".

"Tay, anh biết em ở trong đó, cho anh vào đi".

[TimeTay] || [Sự lựa chọn]  || [Trans] || [Fanfic] ||[KinnPorsche the series]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ