Số Một

2.2K 189 95
                                    

Hồi bé, nhà tôi nghèo lắm.

Hũ gạo nhà lúc nào cũng lưng chừng, tới cuối tháng thì toàn chỉ thấy đáy. Khi nấu cơm, tôi phải cho thêm vào đầy ắp những khoai, sắn, mỗi lần nấu chắc cũng chỉ đổ vào một vốc gạo. Thịt hồi đó với tôi là một món xa xỉ, nhà nghèo nên mẹ đâu có mua thịt bao giờ, mâm cơm chỉ có đĩa rau muống với bát nước mắm, lâu lâu thì thêm đĩa cà pháo nhỏ xíu mẹ được cô Hằng hàng xóm tặng. Lúc đi chợ với mẹ, tôi thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn những miếng thịt đỏ hỏn trên sạp mà thòm thèm.

Tôi nhớ lại hương vị mỗi khi Tết đến, mẹ lại chia cho ba anh em tôi mỗi đứa một miếng thịt bé xíu bằng hai đốt ngón tay. Tôi toan cắn một miếng, nhưng lọt vào tầm mắt tôi là cái bát trống không của mẹ. Hai anh tôi đã ăn hết tự bao giờ, chúng nó để miếng thịt ở giữa rồi cuộn thêm cơm vào thành một viên cơm to bổ chảng và nhét vào mồm ăn nhồm nhoàm. Miếng thịt của tôi còn nguyên, nên tôi nhoài người với lấy cái kéo cắt làm đôi, rồi lấm lét nhét vào bát mẹ một miếng. Tôi sợ mẹ từ chối miếng thịt lên tôi bê bát ăn thật nhanh rồi chạy ù ra sang nhà thằng Khải chơi.

Tôi chỉ có một cái áo và hai cái quần. Bao giờ cái áo bẩn thì tôi đem giặt, chà thật sạch cho những mảnh bùn bám trên nó bay đi, và rồi tròng luôn cái áo vào người chạy đi chơi. Có mỗi một cái nên không mặc thì chỉ có ở trần thôi, mà tôi ngại, nên lúc nào cũng tròng vào ngay sau khi giặt giũ và chạy lông nhông làm khô cái áo. Mẹ tôi mắng tôi té tát mấy lần vì sợ tôi bị cảm, nhưng rồi đâu lại vào đấy, tôi chẳng nghe lời mẹ bao giờ. Chú Ba cũng không mặc áo, chú ở trần suốt. Chú hay trêu tôi là không đàn ông, nhưng tôi thà bị chú nói ẻo lả còn hơn phơi bụng đi khắp xóm.

Tuổi thơ tôi không được đủ đầy như người khác, đôi lúc tôi cũng tủi hổ lắm. Nhưng tôi không trách mẹ. Ba tôi mất lúc mẹ mang thai tôi, một mình mẹ nuôi ba thằng con trai lớn, mẹ vất vả lắm. Người đàn bà lam lũ ấy làm quần quật từ sáng sớm tới tối muộn để lo cho cả gia đình. Đến năm lớp tám thì anh cả bỏ ngang, phụ giúp mẹ công việc đồng áng. Anh hai thì khác, anh bỏ từ lớp bảy lận. Ba người làm nên nhà tôi cũng có chút khá lên, không phải dè sẻn như trước nữa. Cả nhà có mỗi tôi còn đi học, nên tôi gắng học thật giỏi để không làm gia đình thất vọng.

Tới lúc tôi lên lớp chín, hai anh tôi đã hai mốt, hai hai. Bé nhất nhà nên các anh cưng tôi lắm, vậy nên khi tôi lí nhí nói rằng tôi muốn học tiếp cấp ba, hai anh năn nỉ mẹ hết nước hết cái để tôi học lên. Mẹ tôi không muốn con theo nghiệp học hành, mẹ muốn tôi ở lại lao động. Nhưng tới lúc thầy tôi lội suối xuống để thuyết phục, mẹ tôi đồng ý cái rụp.

Thế là trong hè, tôi chuẩn bị khăn gói lên thành phố.

Nghe bảo tôi sẽ tới ở nhà của bà con họ hàng gì đó nhà nội. Tôi ít khi đi thăm nhà nội, chỉ biết là bên đó giàu hơn nhà tôi nhiều, họ không bao giờ thèm về quê thăm làng thăm xóm tôi. Họ chê chúng tôi nhà quê.

Hôm tôi lên thành phố là anh cả chở đi. Anh không tạm biệt tôi quyến luyến bịn rịn như con Tâm. Cũng không cười nói trong nước mắt như thằng Khải. Anh chỉ nhìn tôi và cười, xoa đầu tôi.

- Em nhớ học giỏi nghen.

- Dạ.

Cuộc trò chuyện của anh em tôi chỉ có thế, trước khi tôi quay người đối diện với căn nhà bốn tầng của nhà nội. Ra đón tôi là bác Hậu, bác nhìn tôi từ trên xuống dưới như dò xét, rồi chỉ cho tôi căn phòng trên tầng ba - cũng chính là phòng tôi từ bây giờ. Tôi lúng túng cảm ơn bác và loay hoay dọn đồ. Bác cũng không nói gì, chỉ xuống nhà nấu cơm.

[TaeGyu] Người Nhà QuêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ