Phần cuối

290 35 9
                                    

Phần 5.
Lại hơn một năm nữa trôi qua. Cậu hai Sơn đã thực hiện đúng như lời nói của mình, trở về quê giúp ông Lý quán xuyến nhà cửa, có điều nay nhà cậu đã không còn là phú hào năm xưa. Ở cái thời chiến loạn như này, nào ai có giữ được sự giàu sang mãi mãi? Ông Lý nghe lời cậu hai khuyên, hiến ruộng đất cho Đảng, chỉ giữ lại một phần nhỏ cho cả nhà sống thảnh thơi. Ông Lý dù sao cũng thuộc lớp xưa, không muốn con cháu ra chiến trường bởi sợ cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh, nhưng cũng có lòng yêu nước vô bờ, nên chủ động dùng ruộng đất coi như góp một phần cho những anh hùng ngoài chiến tuyến chống lại lũ Tây kia, tự mình xoá đi hai chữ "phú hào", coi như đổi lại cuộc sống bình thường, không lo ăn mặc.

Cậu hai Sơn ngày nào nay đã cao lớn, vẫn trắng trẻo nhưng không còn mềm mại, mà từ bề ngoài đến tính cách đều đã trở nên rắn rỏi. Chỉ khác với lời nói của cậu, cậu sống bình an, nhưng không lập gia đình.

Ông Lý không phải chưa từng hối thúc cậu, nhưng trong thời chiến này, bản thân sống hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, ông hối một vài lần không được cũng thôi. Ông lớn tuổi rồi, giờ chỉ thích cầm lồng chim dạo quanh ngắm làng ngắm xóm, sợ sau này chiến loạn kéo tới đây thì chẳng còn gì mà nhìn. Còn cưới sanh ấy thì mặc con cháu tự lo, ông đâu lo mãi được.

Cậu hai Sơn không muốn lập gia đình, bởi lời hứa sẽ chờ anh Dũng trở về. Cậu có linh cảm rằng cái bí mật của anh Dũng cũng giống cái bí mật của cậu, cậu sợ nếu cậu cưới vợ sanh con thì cái bí mật đấy sẽ bị anh Dũng giấu đi, mà cậu cũng hối hận suốt đời.

Nhưng nói là thế, chứ ngày này qua tháng nọ, gần hai năm mà anh Dũng vẫn chưa về. Mấy cuộc khởi nghĩa, mấy cuộc đấu tranh bị đàn áp đẫm máu, mỗi lần cậu nghe được tin báo chỗ này bị Pháp đánh giết, chỗ kia bị Pháp bắt đi thì lại lo đến mất ăn mất ngủ. Mỗi lần cậu hỏi thăm trên tỉnh lại không có nhận được tin tức gì của anh Dũng, mà chỉ có giấy báo tử của những người lính từ chiến trường, cậu lại bắt đầu khấn thần khấn trời rằng trong những tờ đó không có ai tên Hồ Dũng.

Bẵng đến gần cuối năm, anh Dũng trở về trong nước mắt của cậu hai Sơn, nhưng không phải là đi về, mà được khiêng về...

Anh Dũng bị thương nặng sau quãng thời gian bị bọn Pháp tra tấn...

Cái ngày gặp lại, ai cũng tưởng chừng như anh Dũng đã sắp không qua khỏi, vậy mà bằng cái sự kiên cường nào đó, anh lại có thể tiếp tục điều trị và bắt đầu hồi phục.

Những ngày đầu tiên, anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn cậu hai Sơn, nhìn cậu dùng hai tay che lại để ngăn đi tiếng khóc, mãi đến vài tháng sau mới có thể mở miệng nói chuyện, nói những từ ngắt quãng, dưỡng thương hơn một năm trời mới có thể nói được bình thường, chập chững đi lại mà không cần ai đỡ tay.

Lại trôi qua vài tháng, cuối cùng anh Dũng cũng có thể hoạt động đi đứng như người thường, cậu hai Sơn cũng có thể trút được cái phiền não trong cả năm nay xuống, hai người lại có thể giống như ngày xưa, đèo nhau trên chiếc xe đạp, cảm nhận cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng xuyên qua từng lọn tóc.

"Cậu Sơn có còn nhớ, lúc trước tôi bảo nếu tôi sống sót trở về sẽ nói cho cậu bí mật của tôi không?" Anh Dũng dừng xe lại gác qua một bên rồi chậm rãi đi bộ đến cái gốc cây đa đầu làng, phía sau anh là cậu hai Sơn.

[BL VIỆT] CHỜNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ