Chương 43: 43 Hàn Độc

82 5 0
                                    

Trình Tiêu sau khi đưa độc vào người, liền chăm chú quan sát vị trí vết thương, mạch máu từng chút nổi lên rõ hơn trên làn da trắng mướt, thi thoảng đoạn mạch còn có chút giật giật.

Không biết đã quan sát được đủ lâu hay chưa, Trình Tiêu liền thấy mơ hồ.

Chợt từ tim nàng lan đến cơn lạnh buốt thấu xương...! Trình Tiêu nhăn mày, độc vẫn còn đang lan chưa quá tay nàng, cảm giác này là gì?
Dường như vô cùng quen thuộc.

Trình Tiêu ôm ngực, bắt đầu thở dốc, cơn đau ngay lồng ngực ập đến, đau muốn đâm lủng tim nàng.

Trình Tiêu ôm ngực, khó nhọc gập người lại, mặt trắng bệch.

Bên tai nàng ong ong không còn nhận thức được sự việc xung quanh.

Trình Tiêu biết đây là thứ triệu chứng gì, bệnh cũ của nàng, di chứng để lại sau trận chiến với Hắc Long.

Bệnh này vốn dĩ đã hoàn toàn khỏi hắn, là một y sư nàng thừa biết bệnh tình của mình.

Liền biết đã có kẻ hạ độc, ra tay với nàng, trước đó lại chưa ăn uống gì.

Khoảnh khắc trước khi ngất lịm, nàng liền kịp dùng chút sức lực cuối cùng, gắng gượng cơn đau giày vò, hất mạnh tách trà của nàng xuống đất.

Nước trà bắn tung tóe, cùng tiếng sứ vỡ đã thu hút binh lính bên ngoài tò mò, lo lắng bước vào trong.

Quang cảnh hiện lên trước mắt họ lúc này, chỉ còn Ý Linh y thánh yếu ớt, người run lên từng đợt, nằm bất động trên sàn, cùng tách trà vỡ vụn, Mộc Bạch thấy không ổn, liền nhanh nhẹn tới bắt mạch cho Trình Tiêu, mặt hắn đen thui:
"Sao lại thế này!? Là Hàn độc."
Mộc Bạch mặt mày nghiêm trọng, hắn vội vã truyền nội khí cho nàng, giúp nàng giảm nỗi đau, cơn lạnh thấu xương tủy của hàn độc.

Hai tên lính nhận thấy tình hình không ổn bèn đi báo cho Chiến Thần, Vương Nhất Bác nghe xong vô cùng giận giữ, tới nỗi đang viết bản sớ, nghe xong liền tức giận, làm gãy luôn thân bút lông vẫn đang cầm trên tay.

Hai gã lính liền bị dọa sợ mất mật.

Khi Vương Nhất Bác tới, Trình Tiêu đã hoàn toàn bất tỉnh rồi, nàng thở khò khè và run mình vì lạnh.

Hắn xót thương cho nàng tới nỗi hận không thể cùng nàng san sẻ, chịu đựng.

Đưa nàng về lều của hắn, Vương Nhất Bác nghe lời dặn của Mộc Bạch, liền không dám một khắc ngưng truyền nội khí cho nàng, như thể chỉ quên trong chốc lát thôi nàng sẽ lập tức trở nặng vậy.

Trình Tiêu vốn trắng, nay hàn độc cùng cổ độc của Hỗn Độn Thú đều đang hoành hành trong nàng, khiến làn da ấy lại càng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống...!Trông nàng trắng bạch như tờ giấy, sợ rằng chỉ cần thổi mạnh một cái, sơ ý là nàng sẽ liền bay đi.

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy bàn tay nàng không rời, hắn ngồi trực đầu giường, tay mân mê những ngón tay thon dài nhỏ nhắn của nàng.

Lúc phát hiện ra nàng vẫn kiên quyết đem mình thử nghiệm cổ độc, hắn tuy có bực nhưng khi thấy nàng tiều tụy thế này, nỗi lo lắng đã át đi tất cả.

Hắn đau xót nói:
"Nếu biết chuyện ra nông nỗi này, chẳng bằng nàng giày vò ta thêm năm năm nữa cũng được, thà rằng khổ sở tìm kiếm chờ đợi nàng còn hơn nhìn nàng như vậy...!Nàng ngốc quá!"
Hắn đưa tay nàng áp lên gương mặt lạnh băng của mình, nào ngờ Trình Tiêu liền cử động, nhẹ nhàng xoa lên gò má hắn, nàng chậm rãi mở mắt, mí dưới đỏ đỏ phải chăng vì cơn đau đớn do hàn độc mà ra.

Nàng vậy mà vẫn cười, mí mắt liền cong thành một vòng trăng khuyết, dẫu vậy, sự vui vẻ tích cực vẫn không thể làm khá hơn cái vẻ yếu ớt của nàng.

Giọng nàng khàn đặc:
"Huynh lo lắng cho ta đấy à?"
Vương Nhất Bác nhìn nàng với ánh mắt sâu lắng, thứ xúc cảm phức tạp, rối bời dâng lên trong hắn, hắn nâng niu bàn tay Trình Tiêu, vừa có chút bất lực với câu hỏi của nàng:
"Nàng nói xem?"- Chuyện hiển nhiên không phải sao.

Nàng cười cười, đáp hắn, câu nói đứt quãng như thể nàng đang gắng gượng, bướng bỉnh muốn nói:
"Nhớ ngày nào...!ta còn, lẽo đẽo theo đuổi, bị huynh cự tuyệt.

Giờ lại được huynh ân cần chăm sóc, lo lắng, liền có chút không chân thực."
Vương Nhất Bác thở dài, thầm tự trách bản thân xưa kia quá võ đoán và lạnh bạc với nàng, mới khiến nàng tới bây giờ vẫn thấy chưa thể chấp nhận nổi tình cảm của hắn.

Vương Nhất Bác tiến sát bên nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng dây, ôm lấy nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn đầy âu yếm, yêu thương.

"Không vội, ta sẽ từ từ bù đắp cho nàng, vậy nên Trình Tiêu, nàng phải vượt qua được đấy nhé."
Nếu không, nàng mà có mệnh hệ gì, bảo hắn làm sao sống tiếp đây.

Trình Tiêu gật đầu, nàng không thích nghĩ tới rủi ro:
"Sẽ ổn thôi."
Vương Nhất Bác lại nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, Trình Tiêu cả người đang nặng trịch liền thấy mềm nhũn như thể bị sự ấm áp của hắn làm nung chảy đi vậy, tới nỗi cả hàn độc cũng bị xua đuổi.

Nàng nhớ ra tách trà trên bàn khi ấy, liền nói với hắn:
"Nhất Bác, huynh giúp ta điều tra kẻ đã động tay động chân vào trà của ta, được không? E rằng kẻ này cũng có liên quan tới cổ độc."
Hàn độc trong nàng là chuyện mà Trình Gia cũng luôn muốn giấu, kẻ này biết được bệnh tình của nàng, hẳn cũng không phải người đơn giản gì cho cam.

Ý Linh y thánh đúng là từng bách độc bất xâm vì thể hàn trong nàng quá lớn nhưng hàn độc khi đã bộc phát vượt quá giới hạn, thì nàng cũng không khác nào đang trêu đùa với tử thần cả.

Trước khi gặp Mộc Bạch, mọi đồ ăn thức uống đều tự nàng chuẩn bị, riêng còn có tách trà nàng uống là do hai kẻ lính canh nhiệt tình đem đến cho nàng.

Đó là người của Vương Nhất Bác, lại trông có vẻ chất phác, người trong doanh binh làm việc xưa nay cũng vô cùng cẩn trọng, không phải kẻ "đồng môn" liền chưa chắc đã nhúng tay được vào chuyện của họ.

Kẻ chủ mưu này, có vẻ đã muốn ra tay với nàng.

Chỉ là hắn thật may mắn...!khi trùng hợp đó cũng là lúc Trình Tiêu quyết định đem cổ độc vào người, nàng bây giờ như đang ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng như đang đứng bên cửa Quỷ Môn Quan.

Chỉ là kẻ nọ làm vậy, hạ độc cả doanh binh để làm gì? Có lợi gì cho hắn ư!? Hay bản thân hắn đang muốn chôn vùi sự nghiệp, công danh của Vương Nhất Bác và thậm chí là cả mưu đồ sâu xa hơn..

Ta thành công theo đuổi được Chiến thần (BOXIAO VER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ