Tôi lắc đầu, ba tôi thật là kỳ quặc, tôi ba tuổi đã biết mẹ sẽ không ở trong bông hoa, vậy mà ba tôi sắp ba mươi rồi vẫn chưa hiểu.
Ba không hiểu thì không hiểu, đối diện với giọt nước mắt của ông bà cố và chú vẫn không thể nói ra, chỉ có thể vừa ăn cà ri vàng vừa vâng dạ "xin lỗi". Cũng không biết là nói với ông cố đã cao tuổi còn phải nhảy xuống nước hay là nói với bà cố phải lục đục nấu bữa tối cho ba.
Trong khoảng thời gian ngắn sau trận đuối nước, ba tôi không gây rối nữa. Khi ấy tôi nghĩ ba như vậy là ổn lắm rồi, ít nhất là không nằm trên giường cả ngày.
Mới đầu ông không chịu để tôi về Bangkok, cứ mãi kể với tôi rằng hồi nhỏ mẹ tôi khao khát được lớn lên ở Chumphon nhường nào.
Bắt đầu từ lúc sáng sớm lừ đừ ngái ngủ tôi phải nghe ông kể đến tận khi trăng qua ngọn cây. Ban đầu tôi rất vui vẻ lắng nghe, sau đó mới nhận ra ông kể lặp đi lặp lại những chuyện mẹ đã viết trong thư, tôi bèn hỏi ông: "Ba không có chuyện nào khác về Pete sao?"Ba tôi thẫn thờ, ông đứng đó ấm ớ không biết phải nói gì.
Tôi thấy chán, vừa dợm bước thì ba tôi lên tiếng: "Đừng đừng! Có mà có mà! Mẹ con... lúc mang thai con, rất kén ăn. Trước đây em ấy chỉ cần có cơm, có thịt, sau bữa cơm có đồ ăn vặt là đủ rồi. Nhưng từ khi biết mình có thai, em ấy không thích ăn cơm nữa."
"Vậy mẹ ăn gì ạ?"
"Có lúc em ấy muốn ăn bánh mì, có lúc muốn ăn bánh Tako". Ba tôi dần chìm vào hồi ức, gương mặt ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng chưa từng thấy: "Có một buổi sáng, ba thức dậy, thấy em ấy đã dậy trước ba, ba hỏi em ấy sao vậy. Lúc đó trông em ấy có vẻ rất tủi thân. Em ấy nói với ba muốn ăn hạt dẻ."
"Rồi sao nữa ạ?"
"Sau đó ba bảo em ấy sau này muốn ăn gì thì cứ kêu ba. Ba ra ngoài tìm hạt dẻ cho em ấy. Nhưng khi đó đang giữa hè làm gì có hạt dẻ, thế là ba ... "Tôi nghe đến là nhập tâm.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói với ba tôi muốn về lại Bangkok bằng không tôi sẽ đi học ở Chumphon. Dù sao thì tôi cũng phải đi học, mẹ tôi đã nói trong thư rằng mong tôi có thể làm quen nhiều bạn ở trường.
Ba tôi ngẫm nghĩ rồi hôm sau vẫn đưa tôi về.Còn chính ba thì ở lại Chumphon rất lâu, trong suốt thời gian đó ông không hề gọi điện cho tôi, đợi đến gần sinh nhật tôi thì ông mới xuất hiện.
Sau khi tôi biết chữ, sinh nhật mỗi năm của tôi đều như thế này, bác gái đưa thư cho tôi. Tôi sẽ tự đọc trước vài lần, rồi đưa cho ba xem, sau đó hai chúng tôi sẽ đọc cho nhau nghe. Hễ ba thấy tôi không làm bài tập hoặc xem TV, ông ấy sẽ bước sang ngồi xuống cạnh tôi, thế là tôi đi lấy hộp và mở thư ra lần nữa.
Những ngày đó có lẽ là khoảng thời gian mà tôi và ba nói chuyện nhiều nhất, dẫu rằng nội dung câu chuyện cứ lặp đi lặp lại.Lên cấp hai, tôi bắt đầu học lớp sinh lý. Tôi mới biết sau khi Alpha và Omega góa bụa, mối liên kết giữa họ sẽ biến mất, vì vậy theo lý mà nói thì bố tôi vẫn cần phải vượt qua thời kỳ phát tình.
Nhưng sau khi mẹ tôi mất, ba không hề có Alpha hay Omega nào khác.
Ông cũng không dùng thuốc ức chế, mỗi lần đến kỳ phát tình, ông sẽ tự nhốt mình trong phòng.
Tôi chưa phân hoá nên không ngửi thấy mùi rượu vang đỏ nồng nặc trải khắp hành lang.
BẠN ĐANG ĐỌC
VegasPete | Bức Thư Thứ Mười Bảy
Short StoryFanfic: Bức Thư Thứ Mười Bảy Tác giả: 尼古拉斯王大锤 Nguồn: https://17awg.lofter.com/post/1e1c2f8a_2b5d87d7a Dịch bởi Lauudee