xiv

985 73 5
                                    

Beomgyu ở bệnh viện hơn một tuần rồi về nhà, em bé đã được bốn tháng, đã ổn định hơn trước rồi, chỉ cần cẩn thận đi đứng, bồi bổ đầy đủ thì em bé sẽ không sao.

Ngày Beomgyu về nhà, ngoài Taehyun còn có cái đuôi Yeonjun, ngày đó sau khi cậu tỉnh lại, cậu ta liền chạy đến xin lỗi, còn nắm chặt tay cậu vô cùng chân thành mà chớp chớp mắt, Beomgyu là người mềm lòng, huống hồ Yeonjun với Taehyun không phải loại quan hệ kia, cậu có lý do gì để trách cậu ta được chứ.

Cho nên từ ngày đó trở đi Yeonjun ngày nào cũng chạy đến bệnh viện chơi với cậu, mà ánh mắt đều nhìn chằm chằm bụng cậu không rời, Beomgyu nháy mắt liền hiểu, chỉ hỏi.

- Có phải muốn sinh cho bác sĩ Choi một đứa không?

Liền khiến Yeonjun đỏ mặt.

+×+

Beomgyu về nhà, Taehyun ám ảnh hôm cậu ôm bụng nằm quằn quại trên giường, cho nên đối với cậu nửa bước không rời, Beomgyu bước một bước hắn bước một bước, từ trên cầu thang đi xuống Beomgyu không có cảm giác gì mà trên người Taehyun đã ướt mồ hôi.

Beomgyu được "vệ sĩ" Taehyun dìu ngồi xuống sofa, cậu mỉm cười nhìn hắn.

- Em đã không sao rồi, anh đừng căng thẳng như vậy.

Nhưng Taehyun lắc đầu.

- Anh không thể lơ là, chỉ cần em biến mất khỏi tầm mắt anh một giây thôi, em có biết anh sợ như thế nào không?

Beomgyu mím môi, tay sờ lấy mặt hắn.

-Taehyun à, em biết anh lo cho em nhưng em đã không sao rồi, hơn nữa em bé đã bốn tháng, đã ổn định rồi, anh cứ đi làm việc của anh, em tự lo cho mình được, trước đây em vẫn tự lo cho mình được mà.

Mà không biết câu nói nào của cậu đụng trúng chỗ đau của Taehyun, anh liền ôm cậu vào lòng.

- Anh xin lỗi, những năm qua anh không đối xử tốt với em, khiến em ủy khuất, đáng lẽ ra anh phải yêu thương em, nhưng mà...anh lại làm em đau lòng, Beomgyu à, xin lỗi em.

Beomgyu lắc đầu, cậu vỗ vỗ tay hắn.

- Em không trách anh đâu, em rất yêu anh, cho nên những chuyện không vui em đều quên hết rồi.

- Beomie, anh yêu em, chỉ yêu mình em.

- Anh chỉ yêu em sao, còn con, anh có yêu con không?

Beomgyu tinh nghịch cười, kéo tay hắn sờ lên bụng mình.

- Đương nhiên là anh cũng yêu con rồi, nhưng so với con, anh càng yêu em hơn, trên đời này người anh yêu nhất chính là em và con.

Beomgyu cúi đầu đụng vào trán hắn, cười rộ lên.

- Càng ngày anh càng dẻo miệng.

Taehyun nhân lúc này, hai tay ôm lấy mặt cậu, hôn xuống môi cậu một cái thật kêu.

- Không dẻo miệng không phải là chồng em.

+×+

Một lát sau, Taehyun ôm lấy người Beomgyu, để cậu dựa vào người mình, hắn nắm chặt tay cậu nói.

/taegyu/ Đến Lúc Phải Đi...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ