🌸 Chương 1: Mở đầu 🌸

1K 76 7
                                    

🌸 Biên tập và Chuyển ngữ: Cá 🐟 | Wattpad: luciddream_03

Sao mọi chuyện lại biến thành thế này kia chứ?

Thư Quan chẳng qua là tham gia một buổi tiệc tối từ thiện cùng Hàn Dịch Trầm rồi uống một ly rượu do người phục vụ bưng đến. Sau đó, cô liền cảm thấy cơ thể bất thường, cả người nóng hầm hập như thiêu như đốt, nơi bụng dưới còn có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Thư Quan muốn đi tìm Hàn Dịch Trầm nhờ giúp đỡ, người phục vụ tốt bụng đưa cô đến phòng 802. Trước khi chút ý thức cuối cùng bị thiêu rụi, Thư Quan bắt được một người. Một mùi hương thanh thanh lành lạnh rất đỗi quen thuộc từ người ấy phảng phất đến. Mọi chuyện sau đó tựa như ngọn đuốc trên thảo nguyên khô cằn. Một hồi rong ruổi đầy hoang dại chẳng thể nào kiềm chế, đã khiến cô lạc mất bản thân trong biển lửa.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Thư Quan phát hiện người mình không một mảnh vải, toàn thân đau nhức vô cùng.

Ký ức về những gì xảy ra đêm qua ùa về trong trí nhớ, kéo theo đó là nỗi hoang mang sợ hãi chẳng biết phải làm sao. Nhưng điều khiến cô hoảng sợ hơn tất thảy đó chính là, khi cô quay đầu lại, điều cô nhìn thấy không phải là khuôn mặt của Hàn Dịch Trầm, mà đó chính là – Thích Thời Yến.

Thư Quan ngây ra một lúc, sau đó liền vô thức ngồi dậy, một cảm giác khó chịu truyền đến từ nơi riêng tư. Cô qua loa lục tìm trong tủ một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần, tiếp theo đó lập tức rời đi.

Thư Quan cúi thấp đầu, mái tóc dài che khuất đi vẻ mặt đau khổ và khủng hoảng. Bước những bước đầy kỳ lạ, cô chật vật ra khỏi khách sạn.

Dẫu Thư Quan đã cố hết sức che giấu, thế nhưng qua những vết hôn dày đặc trên cổ và bộ quần áo rõ ràng không thuộc về cô, người khác chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể đoán được cô đã trải qua chuyện gì.

Thư Quan không biết từng người từng người đi ngang qua nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào, thế nhưng cô chắc chắn đó chẳng phải là ánh nhìn tử tế gì cho cam.

Sau khi trở về nhà, cô lập tức đi tắm rửa. Những vết bầm tím ứ đỏ trên người trông sao mà ghê sợ, nơi riêng tư vừa đỏ vừa sưng, môi cũng bị cắn rách để lại một vết thương nhỏ. Thư Quan mơ hồ nhớ lại đêm qua, rằng cô đã quấn quít lấy người đàn ông cầu xin âu yếm như thế nào, vừa phóng đãng lại hèn mạt, chẳng khác gì một ả gái đ*ếm hứng tình.

Thư Quan trượt người xuống đất dọc theo bức tường lạnh băng, để cho dòng nước ấm xối lên người mình. Cô vòng tay ôm lấy chân, rồi bật khóc trong đau đớn và tuyệt vọng.

Thư Quan vốn là một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi khi chỉ mới 4-5 tháng tuổi. Đứa bé khi ấy chẳng bệnh tật hay khiếm khuyết gì, thoạt trông vô cùng xinh xắn, thế nhưng vẫn bị bỏ rơi, trong một đêm đông tuyết phủ, suýt chút nữa thì chết cóng ở cửa cô nhi viện.

Cô nhi viện Ngôi Sao là do một tay Thẩm Lưu Ly xây dựng nên.

Khi còn trẻ Thẩm Lưu Ly liên tiếp trải qua nỗi đau mất chồng, mất con, đưa đẩy bà đến ý định tự tử. Thế rồi số trời run rủi, bà được một đứa bé ăn xin cứu sống. Thẩm Lưu Ly liền nhận nuôi đứa bé ăn xin ấy.

[H văn - Edit] Say Đắm Bao Năm - Mưa Tháng TámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ