"Văn ca, đây là mỳ Ý, không phải mỳ tương đen, cũng không phải mỳ trộn. Cứ đưa anh là được, không cần trộn"
Lưu Diệu Văn chẳng nói chẳng rằng lấy hộp khăn giấy bên tay trái Tống Á Hiên, rút ra 1 tờ, nhét vào tay phải của anh, lại chẳng nói chẳng rằng giành lấy bình sữa từ tay nhân viên phục vụ rót đầy cốc cho Tống Á Hiên, tiếp tục yên lặng bê đi đĩa mỳ Ý trước mặt Tống Á Hiên, định trộn giúp anh. Khi ấy, Tống Á Hiên đã không nhịn được lên tiếng ngăn cản cậu tiếp tục làm ra những hành động thừa thãi.
Lưu Diệu Văn ngừng động tác, tỏ ra không quan tâm trả lại đĩa mỳ về chỗ cũ, lại cười lạnh trào phúng:
"Ha, năm ấy ở Hàn Quốc em giúp anh trộn cơm, sao anh không nói không cần đi"Trương Chân Nguyên ngồi bên cạnh, từ chuyện hồi nãy đã luôn liếc nhìn về phía này, bây giờ ánh mắt từ nghi hoặc khó hiểu chuyển sang lo lắng, thương hại.
Thằng em trai khoẻ mạnh của mình, tuy nói là dựa vào mặt đã có thể kiếm cơm, nhưng bảo nó ngu thì nó cũng ngu thiệt. Khịa người khác cũng chẳng có logic gì hết, mỳ Ý với cơm trộn giống nhau à?
Tống Á Hiên không tiếp lấy đĩa mỳ Ý ấy mà yên lặng nhìn cậu. Hai người đấu mắt vài giây, anh giống như chịu thua, hạ mi, thấp giọng lên tiếng:
"Lưu Diệu Văn, chúng ta ra ngoài nói chuyện 1 lát"Anh nói xong liền ra khỏi phòng bao trước. Còn Lưu Diệu Văn dưới cái nhìn săm soi của các anh lại nhìn chằm chằm vào đĩa mỳ Ý. Vài giây sau mới đứng lên đi ra ngoài, tiếng ghế ma sát với sàn nhà rất chói tai.
Sau khi cánh cửa phòng bao nặng nhọc khép lại, Đinh Trình Hâm lo lắng hỏi: "Hay là chúng ta ra ngoài xem sao". Nhưng Mã Gia Kỳ cản lại: "Để chúng nó tự giải quyết".
Cậu nắm chặt tay nắm cửa, nhìn về phía bóng lưng đang đứng nhìn xuống cửa sổ sát đất ở cuối hành lang kia, lòng như tro tàn nghĩ...
Chẳng thể quay lại nữa, dù sao cũng chẳng thể quay lại nữa. Chân tướng mà em luôn trốn chạy ngay từ khi bắt đầu và sự bình yên của fan mà anh muốn sau này đều là bằng chứng khiến chúng ta chẳng thể quay lại. Chúng ta đều là những kẻ hèn nhát, ai cũng chẳng có quyền trách ai, ca ca.
Cho nên đừng buồn bã như vậy. Chỉ cần anh buồn, em sẽ cảm thấy chúng ta đi đến nông nỗi này đều là lỗi của em.
Cậu ôm suy nghĩ ấy, từng bước từng bước tiến về phía cuối hành lang.
"Lưu Diệu Văn, cớ sao em phải như vậy?"
Lại nữa rồi! Cậu vân đạm phong khinh đứng đó, mặt không biểu tình đón lấy ánh nhìn của ca ca, trong lòng lại sụp đổ gào thét.
Lại nữa rồi, lại chiêu này. Lại là bộ dáng bất lực ấy, lại là ánh mắt buồn bã lại bất đắc dĩ ấy. Giống như giây tiếp theo cả thế giới biến mất thì câu trả lời của cậu vẫn là quan trọng nhất vậy. Giống như giây tiếp theo cậu không xin lỗi làm lành thì anh sẽ tủi thân, đau lòng đến không sống được ấy.
Anh làm gì vậy Tống Á Hiên? Anh đã 25 tuổi rồi, sao vẫn còn dùng thủ đoạn không quang minh ấy giành phần thắng ở chỗ em chứ?
Trước đây, mỗi lần 2 người cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh, thật ra tính toán cặn kẽ thì số lần Tống Á Hiên đuối lý chiếm phần hơn. Có lúc cậu nghĩ, có phải thói xấu của ca ca đều dành hết cho mình rồi không, cho nên trước mặt người khác anh luôn giữ bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
【TRANS|文轩】Đồng tính ỷ lại
Romance【Họ nói rằng đó chỉ là tình cảm ỷ lại đồng tính, là do từ nhỏ tới lớn cùng vui, cùng buồn, cùng cố gắng hết mình vì ước mơ mà sinh ra nhầm tưởng là yêu thích hoặc ỷ lại】 Thật sự là nhầm tưởng sao? Sau khi trưởng thành mỗi người một nơi, sau đó bạn g...