Vào buổi sáng ngày mới, tiếng chim hót líu lo trên các cành cây, ánh nắng chiếu vào từng ngóc ngách của căn phòng rộng này. Căn phòng có màu trắng chủ yếu, được trang trí đơn giản nhưng đầy đủ mọi thứ. Mới sáng ra mà đã loạn như vậy, người làm trong nhà lo lắng chạy vào. Trên chiếc ga giường trắng tinh đâu đó lại xuất hiện những chỗ màu đỏ thẫm của máu. Russia lại bị hành bởi tác dụng phụ của thuốc, mũi cậu không ngừng chảy máu, những cô hầu muốn tới giúp Russia nhưng cậu lườm họ rất đáng sợ nên họ rén..
-Em để chị giúp...
-Tránh xa tôi ra ! Các người đang tìm cách giết tôi !?- Russia quát
Bệnh tâm lý của cậu không hề thuyên giảm làm cậu cảnh giác hơn với những người xung quanh, họ muốn tới giúp thì cậu lại lấy cái ly ném xuống chỗ họ. Quá ồn ào rồi nên Germany đi lên (hỗ trợ) từ đầu anh ta đã không tin tưởng những người này rồi. Người làm đưa giấy liền cho anh, Germany đi tới giường nhưng Russia lại không phản kháng nữa, anh nhẹ nhàng nâng cằm Rus lên rồi lau máu cho cậu.
-Đừng làm bản thân xấu xí như vậy, để người ta lau cho cậu- Germany nói
-Tôi không muốn bị người khác giết- Russia đáp
Germany im lặng, nắm lấy tay Russia rồi nhét vào lòng bàn tay cậu viên thuốc, anh bước tới chỗ bàn trong phòng rót nước rồi đưa cho Rus- Uống đi
.
.
.
Tại bệnh viện, nới Germany làm việc. Đâu là bệnh viện có lối kiến trúc hiện đại, sân trước rộng rãi, gồm 5 tầng, có đủ mọi phòng khám. Đây là bệnh viện được đánh giá cao nhất bang này.
Bản thân Germamy là trưởng khoa, được bao người kính trọng, mọi người thường nói anh có tài năng thiên bẩm nhưng họ đâu biết anh đã phải cố gắng như thế nào để có ngày hôm nay.
-Trưởng khoa, có một bệnh nhân này... nhưng mà cậu ấy bị đa nhất cách ấy..- Một cô y tá đến và nói với Germany trong trạng thái lo lắng. Đối mặt với một bệnh nhân có thể tấn công mình bất cứ lúc nào anh vẫn không mảy may quan tâm hay thay đổi sắc mặt
Bệnh nhân đã chờ sẵn ở đó nhưng phòng hôm nay nó lạ lắm, đồ đạc lộn xộn cả lên, phòng máy lạnh mà cửa lại mở toang, cài bàn làm việc trong phòng lại chắn giữa lỗi vào. Đối diện với chuyện này y tá bối rối và lo lắng nhưng Germany vẫn không biết sắc.
-Để tôi nhờ người đến- Y tá nói
Germany trực tiếp đá cái bàn chắn lối đi rồi đáp- khỏi- y tá bất ngờ về sức khỏe của Germany nhưng thôi lo cho bệnh nhân là quan trọng nhất lúc này.
Bệnh nhân bị rối loạn nhân cách ngồi ôm đầu ở góc phòng, cậu ta nhìn có vẻ lo lắng, nhìn xung quanh một cách cảnh giác. Nhìn người này chừng 15-16 tuổi, có mái tóc cùng làn da trắng như tuyết, mắt đỏ, dáng cười cao chừng 1m7, thư sinh.
Ca này có vẻ là ca nặng nhất mà Germany từng tiếp xúc nhưng không thể làm khó được anh. Cô y tá lo lắng cầm dây thừng ở kế bên... không cần đến cái đó; Germany bước tới gần cậu trai đó nhưng đột nhiên cậu rút con dao ra chỉa về phía Germany, ánh mắt câm phẫn :
BẠN ĐANG ĐỌC
Tới Giờ Uống Thuốc Rồi !
FantasyBộ truyện đầy yếu tố tâm lý như bệnh tâm thần, tâm lý các thứ. Từ nhỏ cậu bé đã phải chịu bao nhiêu thứ ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý của cậu sau này. Vị bác sĩ luôn luôn lo lắng cho bệnh tình của cậu nhất lại là kẻ muốn giết cậu ; tên điệp viên luôn...