ix.

1.4K 219 57
                                    

Note: Chương toàn chữ 💐

[...]

Beomgyu hớt hải chạy ra khỏi nhà, đến cổng thì một chân của nhóc nhịn không nổi nữa, chỉ có thể đi cà nhắc do tác dụng của roi đòn. Sau cả chục năm trời thì đây là lần đầu tiên nhóc ăn roi vào người, mẹ nhóc cũng quá tàn nhẫn rồi, may là giữa chừng nhóc ngồi dậy chạy biến đi mất chứ nếu không thì còn phải nhịn đau dài dài.

"Mày đi rồi thì đi luôn đi nhé!!!"

"Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi, ham gả đi sớm làm gì cơ chứ!!!"

Nhóc hét được một câu thì liền hậm hà hậm hực bỏ đi, mặc cho cái lạnh buổi đêm vẫn còn đang treo lơ lửng trong lòng thành phố. Nhóc mặc mỏng, dù sao thì trong nhà cũng có điều hòa. Có điều cần lưu ý - ở cái Đại Hàn Dân Quốc này mà đi đêm không cầm thêm áo thì chỉ có chết cóng thôi, chẳng lệch đi đâu được.

Beomgyu cố chấp bỏ đi kiểu này, chắc bố mẹ nhóc ở nhà cũng sẽ kiếm cách khóa thẻ của nhóc sớm thôi. Cũng may là sáng ra nhóc mới đổi được ít tiền mặt, liền cố đấm ăn xôi cuốc bộ ra đường lớn, bắt một con xe rồi nhờ người ta chở nhóc đến quán bar mà nhóc thường xuyên lui tới. Trên người nhóc không có quần áo hợp thời, nhưng nhóc chẳng hơi đâu mà quan tâm đến tiểu tiết nữa.

Nhóc muốn uống.

"Như cũ."

Beomgyu cúi gằm mặt, lúc order còn không thèm nhìn thẳng vào mắt của anh chàng bartender.

"...Hôm nay anh làm sao vậy?"

"Này." Nhóc thở dài. "Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó. Tôi vô liêm sỉ dính chặt lấy cậu, cậu bảo ước gì khách hàng của mình có lòng tự trọng. Tôi buồn buồn nên trầm tĩnh chút xíu, cậu cũng bày đặt mặt nặng mày nhẹ ý kiến. Lẽ ra cậu nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng."

Anh chàng bartender cứ nhìn nhóc chằm chằm, đoạn lại xoay lưng nhờ anh tạp vụ đem thêm máy sưởi tới. Cậu ta thì lúc nào mà chẳng vậy. Nói ít làm nhiều.

Còn chẳng thèm trả lời nhóc.

"...Gì đây? Sữa tươi?"

"Anh uống rượu bây giờ không ổn đâu."

"Tôi có ổn hay không thì liên quan gì đến cậu?"

Taehyun lần lượt đặt những chiếc ly thủy tinh rỗng lên kệ gỗ, tiếng leng keng bắt tai khiến Beomgyu dù cho tâm trạng có xuống dốc đến mức nào cũng phải nâng mắt lên nhìn một lần cho bõ tức. Sắc mặt của cậu vẫn như cũ, bình thản, khó đọc vị, khó nắm bắt, nom đáng ghét làm sao nhưng lại khiến người ta chẳng tài nào rời mắt nổi.

Cậu cất tiếng, đều đều như người máy.

"Anh nhầm rồi."

"...Nhầm gì?"

"Chỉ bằng việc anh cả năm trời ngày nào cũng đến tìm tôi thì chuyện của anh đã không còn là chuyện của riêng anh nữa."

+×+

Yeonjun đến nhà tìm Beomgyu nhưng không thấy, bác gái bảo nhóc ta bỏ nhà đi rồi. Nhìn sắc mặt của bác ấy thì em biết tỏng bác vẫn chưa biết chuyện em là đồng lõa của Beomgyu, nếu không thì chắc bác cũng chẳng niềm nở gì mà đi tiếp chuyện với thằng nhóc lắm trò chuyên diễn hộ con mình những vở kịch sướt mướt đâu.

[SOOJUN] 𝙳𝚁𝙰𝙼𝙰 𝙺𝚆𝙴𝙴𝙽Where stories live. Discover now