Heichom x Englot| Trùng hợp VI [Chộp]

999 99 17
                                    


Phần 6
Dạo gần đây Amanda cứ mơ đi mơ lại giấc mơ cũ, thật kì lạ. Kì lạ không chỉ ở chỗ độ giống nhau của những giấc mơ lên tới gần một trăm phần trăm mà còn ở cảm xúc của cô. Cô không hề thấy khó chịu, thậm chí cô còn cảm giác mình có chút vui vẻ.
Dù lần nào cũng kết thúc bằng một cơn đau đầu, nhưng cứ mỗi lúc ngã lưng xuống giường cô lại âm thầm hi vọng được gặp lại chiếc quai hàm xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện đó.
Amanda nhấp một ngụm cà phê, ngón tay cô lật tới lui giáo án và lịch giảng dạy trên bàn. Có lẽ cô phải hẹn gặp Chompu càng sớm càng tốt thôi, lấy lý do gì bây giờ nhỉ? Nếu mới gặp lần hai mà cô xin số điện thoại nàng luôn thì có đường đột quá không? Nhưng nếu cô tự xin rồi tự gọi thì ai cũng biết là cô điều tra người ta. Bữa đó cô nên mặc gì ta, à khoan đã, chắc gì nàng đã chấp nhận lời mời của cô đâu, mới gặp người ta một lần thôi. Haiz, bình thường cô dứt khoát lắm, đâu có lo được lo mất như lúc này. Amanda cảm giác huyệt thái dương của mình lại bắt đầu đau đớn. Thôi trước mắt ngày mai dạy xong đi trung tâm thương mại mua quần áo đẹp đã, rồi xin số từ tên Engfa sau vậy.
..........
Chompu bước bâng quơ trên thềm đá ở một trường đại học xa lạ, nàng không biết tại sao mình lại tới đây nữa. Nàng suy nghĩ cách hẹn cô cả ngày hôm qua mà chưa được, haiz thật ra đó giờ Chompu chưa từng theo đuổi ai cả. Tình sử của nàng bằng không, kinh nghiệm các thứ cũng bằng không luôn. Ai mà ngờ được lần bạo dạng duy nhất của nàng lại là lần đi tới bước xa nhất đâu chứ, Chompu ôm mặt. Cả đêm thức trắng để nhớ nhung về cô làm nàng mệt nhoài, vốn định lái xe vài vòng cho thư thả nhưng không hiểu sao lại vô thức chạy tới đây. Bác bảo vệ ở đây cũng thật là, thấy nàng xinh quá cho nên phá luật luôn, Chompu bật cười. Nếu sự xinh đẹp này của nàng không chỉ đủ "phá" cửa vào đây mà còn đủ phá cửa vào trái tìm người nàng yêu thì tốt biết mấy. Nàng thầm nghĩ, không biết hôm nay cô có lịch dạy không nhỉ? Dạy buổi sáng hay chiều? Mà thôi đi, vốn dĩ chuyện gặp nhau ở trường đại học rộng lớn này đã khó lắm rồi, huống chi nàng còn không biết thời khóa biểu của cô nữa.
Chompu cúi mặt, giận dỗi đá vài viên đá tội nghiệp ven đường. Bỗng nhiên một đôi Dr.Martens xuất hiện trước mắt nàng, giọng nói mà nàng nhung nhớ bao đêm cất lên:
- Chompu?
Amanda thấp thỏm nhỏ giọng hỏi, cô vừa hi vọng lại vừa mâu thuẫn. Cô rất muốn đây là nàng, nhưng cũng muốn không phải, tại vì hôm nay Amanda ăn mặc bình thường lắm, cô chưa kịp mua đồ đẹp để hẹn người ta mà.
Tim Chompu đột nhiên ngưng một nhịp, xong chỉ trong phút chốc đã đập nhanh vồn vã trong ngực. Nàng ngẩng mặt lên, chiếc gọng kính vàng kim của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, giọng nói của nàng như nghẹn lại:
- Cô Amanda?
Không biết sao Amanda có hơi bực mình xen lẫn chút hụt hẫng khi nghe nàng gọi như thế, cô muốn nàng gọi cô thân thiết hơn cơ như bằng "chị" chẳng hạn. Dù cả hai mới gặp nhau lần 2 thôi, nhưng cô không muốn bị nàng đối xử xa lạ. Amanda tự thấy mình khó hiểu, cô mặt dày hỏi:
- Em...chị gọi em là em được không?
Chompu giật mình, nàng cảm thấy hai vành tai mình nóng lên. Thật chẳng có tiền đồ chút nào, cô mới chỉ gọi một tiếng "em" thôi mà sao nàng thấy ngọt quá.
- Dạ...dạ được, vậy em gọi chị là Amanda nhé?
- Em muốn gọi là gì cũng được hết hihi.
Nàng nhìn thấy khóe môi cô khẽ nhếch lên, lòng nàng nói thầm "Nếu gọi gì cũng được thì em muốn gọi chị là Heidi cơ". Chompu lại cúi mặt, hình như mặt nàng lại đỏ lên thì phải, tự nhiên ngại quá đi mất.
Amanda nhích một chút lại gần nàng, cô khẽ cúi đầu. Tay cô nãy giờ vẫn âm thầm để trên đầu nàng, che đi ánh nắng đang âm mưu chiếu thẳng vào mắt ai đó:
- Ờm.. hay hai đứa mình đến văn phòng của chị ngồi một lát nhé, ở đây nắng em.
- Dạ...
Amanda soft quá đi, Chompu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn cả trống trận, thậm chí làm nàng sợ cô nghe thấy tiếng tim của mình luôn.
Amanda nghe nàng "Dạ" mà không hiểu sao trong lòng hơi ngứa, cô vui vẻ dẫn nàng đến văn phòng của mình. Cô mời nàng ngồi, rồi hỏi:
- Em có bận gì không? Ở đây nói chuyện với chị một lát nhé?
- Dạ em không...không có bận gì á. Em cũng không biết sao mình lại đến đây nữa hihi.
Mặt nàng ửng hồng lên, Amanda cảm giác như vành tai ai đó cũng đỏ đến sắp nhỏ máu. Nàng đáng yêu quá, mấy ngày không gặp cô chỉ muốn nhìn nàng thật lâu.
- Em không muốn nhìn mặt chị hở? Cứ cúi đầu mãi thế.
Chompu ngại ngùng ngẩng mặt lên, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn nhẹ tới khuỷ tay. Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, vô tình thấy trong đó một tia ôn nhu lưu luyến làm tim nàng vừa mới bình tĩnh giờ lại đập gia tốc. Chompu cứ thế nhìn chằm chằm Amanda, càng nhìn càng ngơ ngẩn ra. Gương mặt cô đang nhìn nàng tươi cười, làn da không một chút tì vết, mái tóc đen vẫn thả dài phủ nhẹ qua đầu vai. Trái tim nàng chợt đau xót, đã ba năm rồi nàng mới được ngắm nhìn người mình yêu, không ánh đèn chớp tắt, không phải những kí ức đã xa, cũng không phải những tấm ảnh mà Engfa đưa nàng xem. Đây là một Heidi Amanda Jensen bằng xương bằng thịt, cô còn vừa nói chuyện với nàng, che nắng cho nàng, ôn nhu dẫn nàng đến đây. Nước mắt Chompu chợt lưng tròng, may mắn, may mắn ông trời vẫn cho nàng gặp lại cô. Giữa cuộc đời rộng lớn này, giữa ngôi trường mà nàng chỉ mới tới hai lần này, nàng và cô đều gặp nhau một cách "trùng hợp".
Amanda thấy Chompu long lanh nước mắt lòng cô liền hốt hoảng, trái tim bỗng nhiên đau đớn như bị ai bóp chặt lấy. Cô chạy đến trước mặt nàng, hai tay ôn nhu gạt đi nước mắt:
- Em...em bình tĩnh đã. Có chuyện gì từ từ nói mà, em đừng khóc có được không?
Chompu nghe giọng nói của cô thì nước mắt càng rơi càng nhiều, nàng nhìn cô bằng đôi mắt đỏ lự:
- Em ôm chị một lát có được không?
Amanda vội vã kéo nàng vào lòng, mặt nàng áp lên bụng cô. Chompu mặc kệ xung quanh, dụi mặt vào lòng người nàng yêu. Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc người trong lòng, không biết vì điều gì mà nàng rơi lệ, ai ăn hiếp nàng thì cô sẽ không để người đó được yên.
Một lát sau, nàng buông cô ra, Amanda khụy gối đưa hai tay ôm lấy mặt nàng, dịu dàng hỏi:
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Chompu gật gật đầu, chỉ cần được ở bên cạnh cô thì dù có buồn hay bệnh gì thì nàng cũng khỏi hết. À, ngoại trừ bệnh tương tư là nặng thêm thôi.
Amanda nhìn nàng dần dần lấy lại bình tĩnh, trái tim đang lửng lơ của cô cũng dần được thả xuống. Dù rất tò mò nhưng cô sẽ không hỏi, cô tự hiểu là hai người chưa thân đến vậy, gặng hỏi chỉ khiến nàng khó xử. Amanda bình tĩnh đáng trống lãng, hai người bắt đầu "làm quen" với nhau như những cặp đôi bình thường khác. Đôi lúc cô thấy mình bị xao nhãng bởi bờ môi xinh đẹp của người đối diện, Chompu chả cần làm gì cả cũng đủ khiến cô mê mệt vậy sao?
Hai người nói chuyện với nhau đến quên cả trời đất, liếc mắt thấy giữa trưa, Amanda đang tính mời nàng đi ăn thì một cuộc điện thoại cắt ngang. Cô đành ngậm ngùi lưu luyến tiễn nàng ra đến cổng.
Chompu nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô mà thầm vui vẻ, cô luyến tiếc nàng như vậy có phải là cuộc tình này có hi vọng rồi không.
..........
Sau khi Chompu vừa đi, giảng viên nào đó ngồi trên ghế thở dài, cô nhìn về phía đối diện đang trống rỗng mà hụt hẫng. Nàng mới ngồi đây thôi đó mà giờ chỉ còn mình cô. Chợt Amanda nhớ lại khi nãy Chompu nói nghệ danh người mẫu của cô là Alita, hèn gì mấy ngày trước cô tìm tên nàng mãi không được. Chompu nói lấy tên thật của nàng thì không hợp lắm, nên chọn Alita vậy, có nghĩa là nữ chiến binh. Amanda lại nhớ tới nụ cười và gương mặt tự hào của nàng, haiz, cô vò đầu, sao chưa gì hết mà thấy nhớ nữa rồi. Amanda quyết định gọi điện nhờ vả đứa em mình một chút:
- Tina, có đang rãnh không?
- Sao thế, chị hai nghĩ xem tổng giám đốc thì có rảnh không? Từ ngày chị "quăng con giữa chợ" em phải làm quần quật đây nè.
- Phải không? Engfa nói em mấy ngày nay đi tìm cô cảnh sát nào đó nên giờ mới dồn việc vậy mà.
Đầu dây bên kia Tina cứng họng, bà chị này không phải nói không màng thế sự sao, mấy chuyện này mà cũng biết.
- Được rồi, nói thẳng là chị có việc nhờ em. Sưu tầm tất cả các báo, tạp chí, phỏng vấn của cô người mẫu tên là Alita giùm chị.
- Tất cả luôn hả? Theo em mới kiếm thì cô ấy làm cũng 3 năm rồi đó, còn nổi tiếng nữa, số lượng phải lên đến hàng chục đó.
- Làm nhanh lên đừng có hỏi nhiều, xong xuôi thì gửi đến đây, càng nhanh càng tốt. Không thì chị sẽ méc ba chuyện em đi tìm...
Tina tức điên, gì chứ, ở đâu ra cái kiểu nhờ vả ngộ đời vậy.
- Được rồi được rồi, chiều nay có luôn, chịu chưa?
Amanda mỉm cười rồi tắt máy.
Và thế là, giảng viên dạy môn quản trị tối hôm đó không hề đọc sách quản trị, cũng không thèm soạn giáo án mà ngồi xem hết 50 tờ tạp chí, 10 chiếc clip phỏng vấn của ai kia tới mức ngủ quên luôn.
Đêm này cô không mơ như trước nữa, không phải là khác đi mà là được "bổ sung thêm". Cô thấy mình và người đó đang lôi kéo nhau ngoài hành lang, rồi đến cửa phòng. Cảm giác kéo người ấy vào lòng không hiểu tại sao có một chút quen thuộc, sợi tóc người ấy mềm mại như tơ trong lòng bàn tay. Amanda ẩn ẩn có linh cảm, nhưng cô tự cảm thấy rất rất khó tin. Cuối giấc mơ, thay vì kéo gương mặt nàng như mọi khi, cô thử gọi:
-Chompu?
Cô cảm giác người dưới thân cứng đờ, sau đó cơn đau đầu quen thuộc lại ập tới. Amanda ngồi trên giường ôm mặt, cô mới gặp Chompu có hai lần thôi mà, nếu thực sự là nàng thì có phải là do cô biến thái không nhỉ? Cô quyết định sáng mai gọi điện thoại cho Tina, xin lỗi Chompu nhưng chị không thể đợi được. Chị muốn biết quá khứ của em và điều gì làm em rơi nước mắt.
.......
Sáng sớm hôm sau, Tina đang ôm ấp em người yêu thì tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi. Cô choàng tay qua che lỗ tay của Nudee, để em dụi đầu vào lòng mình. Một tay kia vơ lấy điện thoại, cô thề nếu không phải chuyện quan trọng thì người đó nhất định sẽ nghe chửi.
- Alo?
- Tina
Gì vậy, mới sáng sớm mà chị hai cô lại điện thoại nữa á. Sao có linh cảm bị nhờ vả tiếp vậy nè?
- Chị cần mượn đội thám tử của em, chị muốn điều tra Chompu Athita.
Tina tưởng đâu mình còn chưa tỉnh ngủ, gì, hôm qua mới mua một đống tạp chí của một cô em người mẫu xinh đẹp mà hôm nay lại muốn điều tra con gái tập đoàn Athita vậy. Chị cô bị trúng tà ha sao ý nhở?
Dù thắc mắc đầy đầu nhưng Tina cũng không dám cãi, cô lập tức nhắn tin cho đội thám tử, bàn giao xong xuôi thì quay sang thấy ánh mắt ai oán của ai kia đang nhìn mình. Nudee mắt nhắm mắt mở, mơ mơ hồ hồ hù dọa cô:
- Mới sáng sớm mà chị nhắn tin với gái á? Em sẽ bắn headshot chị.
Tina xoa đầu bé ngưòi yêu:
- Không phải, chị hai điện thoại thôi, không có gì đâu bé ngủ tiếp đi. Đừng có headshot mà chị sợ lắm.
Vừa nói cô vừa diễn tả gương mặt sợ hãi của mình. Nudee nhìn cô đắn đo một lát, mặt vẫn còn đang mơ ngủ:
- Thôi, đâu có gì đáng sợ đâu. Bé "headshot" chị như vầy nè.
Nói xong Nudee hôn lên trán Tina, rồi em tỉnh bơ chui vào lòng chị ngủ tiếp, đi công tác bên sở cảnh sát cả tuần làm em mệt muốn chết.
Bỏ lại Tina đang ngớ người, rồi cười như tên ngốc. Thiệt tình, không biết trái tim cô có tội tình gì mà bị bé cảnh sát này bắt nhốt lại nữa.
........
Sau khi đọc xong mớ giấy tờ từ thám tử, Amanda biết được là Chompu đang tìm kiếm một ai đó. Liệu đó có phải là lí do mà em ấy khóc không? Người đó liên quan gì đến trường học mà cô dạy? Amanda bỗng nhiên có chút tức giận và ghen tỵ, người đó là ai của nàng mà lại được nàng tìm kiếm suốt ba năm cơ chứ, nếu là người yêu thì sao lại bỏ mặt Chompu như vậy? Cô bực mình, đồ có mà không biết giữ, nàng mà là người yêu cô thì cô sẽ cưng như trứng luôn không có chuyện bỏ rơi nàng lâu như vậy đâu, hừ.
Nhớ tới từng giọt nước mắt rơi của nàng mà lòng cô chợt đau thắt, sự ghen tỵ cứ như nấm không ngừng nảy nở trong lòng. Không được, người đó không đáng với nàng, cô sẽ khiến cho nàng yêu cô, chăm sóc nàng cả đời.
Đúng, tất nhiên là Amanda biết tình cảm của cô với Chompu là gì, tình yêu đến bất ngờ nhưng cô cũng không muốn từ chối. Nàng xinh đẹp, trong sáng lại tài giỏi, cô muốn biết về nàng nhiều hơn, tiếp xúc nàng thật nhiều.
Haiz, nghĩ nghĩ một lát là cô lại muốn gặp nàng quá đi. Nhưng mà sắp đến giờ dạy rồi, thôi thì coi như đi làm việc cho đỡ nhớ vậy.
Amanda ngồi trong giảng đường, giao bài tập cho sinh viên xong thì cô bắt đầu ngồi thơ thẩn. Mấy đứa nhóc hôm nay lấy làm lạ, cô Jensen bị làm sao vậy, bình thường mặt lúc nào cũng căng như dây đàn mà hôm nay như hồn vía lên mây ấy. Mọi khi lớp cô lúc nào cũng được sinh viên tranh nhau đăng kí, không phải vì cô dễ, mà là do cô quá xinh đẹp. Cũng vì vậy mà lớp học lúc nào cũng đông đúc, sinh viên đứa nào cũng ngồi ngay ngắn nghiêm túc hết.
Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, Amanda thấy tên hiện lên màn hình thì tim đập mạnh, crush cô gọi. Cô vội vàng gật đầu nhìn mấy đứa nhỏ rồi lao ra cửa, quên cả đóng cửa phòng lại. Mấy đứa học sinh bắt đầu hóng chuyện:
- Alo chị nghe nè...Em muốn rủ chị đi ăn hả? Được được chứ, hôm nay sinh viên xin nghỉ hết nửa lớp rồi nên chị chuẩn bị cho tụi nó nghỉ luôn một buổi nè. Ừmm chị biết rồi, chị qua đón em nhaa hihi.
Đám sinh viên mặt chấm hỏi chấm than nhìn nhau, chắc chắn là cô Jensen bị trúng tà rồi. Rõ ràng lớp cô lúc nào cũng đầy đủ mà, thêm nữa bọn họ còn đang ngoan ngoãn ngồi làm bài, đâu ra chuyện "xin nghỉ hết nửa lớp", ủa ủa.
Amanda vội vã chạy vào trong thu gom đồ đạc, rồi tỉnh bơ nói:
- Cô có việc bận rồi, bài tập có sẵn đó, ai muốn ở đây làm thì cứ ngồi không thì về nhà làm cũng được. Cô đi nhá, tạm biệt.
Trời ơi nay còn có vụ tạm biệt nữa chứ, giảng viên của bọn họ bị ma nhập chắc luôn huhu.
....
Lúc đầu gọi điện Chompu cũng có hơi thấp thỏm, chỉ là nàng muốn mời cô đi ăn thôi, nhưng không biết là cô có rảnh không nữa. May mắn chị ấy nói không có lịch dạy, nghe giọng Amanda trong điện thoại cũng có vẻ rất vui. Được gặp cô là nàng vui lắm rồi.
Buổi đi ăn diễn ra suông sẻ hơn cả sự tưởng tượng, cô lái xe đến nhà nàng chỉ trong chốc lát. Cô dịu dàng che đầu mở cửa cho nàng, còn mời nàng ngồi ghế phụ lái nữa chứ. Thiệt tình sau này khi gặp cô chắc phải uống thuốc trợ tim trước quá, chứ cứ thế này chắc tim nàng không ổn rồi.
Bước vô quán lẩu thì Chompu chưa nhận ra là mình quên đem đồ buộc tóc, nàng vừa khom người xuống ăn thì có một cánh tay kẹp tóc lên cho nàng. Giọng cô trầm ấm:
- Cẩn thận tóc em vướng nè.
Rồi cô giơ tay gọi phục vụ xin một chiếc cho nàng, sự ôn nhu của cô làm mặt nàng nóng lên, nóng hơn cả nồi lẩu đang sôi sùng sục bên cạnh.
- Ở đây hơi nóng, chị cởi áo ra một chút nhé.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo croptop tay ngắn, cổ cao ở bên trong, khoác ngoài là một chiếc áo sơ mi lụa. Lúc cô cởi áo ra, rõ ràng là chả có hở hang gì cả nhưng nàng vẫn thấy quyến rũ không tả được. Cô bỏ kính ra xoa mắt, rồi nói:
- Nóng làm hơi nước bám đầy kính chị, chắc không cần nữa luôn.
Cô cười cười nhìn nàng. Ánh mắt cô sau cặp kính lóe sáng lên, trong một giây phút nàng thất thần, "Heidi?". Lấy lại tinh thần, nàng thấy cô đang gắp đồ ăn cho mình rồi hỏi:
- Ăn đi nè, chị đẹp lắm ha sao mà em cứ thất thần hoài á?
Chompu bật cười:
- Dạ đúng rồi, chị xinh đẹp quá nên em không tập trung ăn được.
Cô cũng cười lại với nàng, bữa ăn trôi qua êm đềm và vui sướng một cách lạ kì. Cho đến khi nàng ăn trúng miếng thịt cừu, hôi quá đi, nàng nhăn mặt lại.
Amanda chìa tay ra:
- Đưa đây chị bỏ cho.
Lòng Chompu chợt ấm, nàng lắc đầu, lấy một miếng khăn giấy rồi bỏ vào vứt đi. Nàng nhìn cô, ánh mắt trêu ghẹo:
- Chị cứ làm như em là em bé ấy, dơ tay chị thì sao.
Amanda lắc lắc đầu, Chompu lại len lén cảm động. Dù không có kí ức nhưng chị vẫn luôn ôn nhu với mình, chầm chậm bên nhau là được rồi, cả hai còn rất nhiều thời gian.
Hai người ăn uống xong xuôi, vốn dĩ nàng định tạm biệt cô về. Nhưng Amanda kéo tay nàng lại, vành tai cô đỏ lên:
- Khoan đã, ờm, mới ăn xong mà, em có muốn đi dạo một lát không?
Chompu bật cười, rồi nàng quyết định liều:
- Được chứ, đi, mình đi dạo nha Amandaaaaa.
Nàng kéo tay cô, vừa nói vừa kéo dài giọng ra nhõng nhẽo. Phản ứng của cô không hề làm nàng thất vọng, vành tai cô đỏ đến mức như nhỏ máu, nhìn nàng há hốc. Chompu giật giật tay cô, Amanda hoàn hồn nắm lại tay nàng. Hai người cứ thế nắm tay nhau đi tung tăng, không khí ngại ngùng mà lại ấm áp.
- Coi chừngggg
Amanda kéo mạnh nàng vào trong ngực, một tay ôm lại đầu nàng. "Đùng" một tiếng, một chiếc máy bay điều khiển bị mất tín hiệu lao về phía nàng nhưng đã được Amanda đỡ.
Nàng ngơ ngác mở mắt ra, đập vào mắt nàng là đôi mắt lo lắng của cô.
- Em có sao không? Có đau ở đâu không?
Nàng lắc lắc đầu. Amanda vuốt tóc nàng, giọng cô nhỏ nhẹ nhất có thể
- Bị dọa tới rồi đúng không?
Cô lại ôm nàng, xoa nhẹ mái tóc nàng.
- Chị đưa em về nhà nha.
Nàng tranh thủ vùi mặt vào lòng chị gật gật, thật ra nàng không có sợ lắm đâu nhưng mà ai biểu chị dỗ chi, hì.
........

Englot & MissGrand Thailand 2022| Những mẫu truyện ngọt ngàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ