Đi chơi (2)

155 11 0
                                    

"tôi tưởng bạn sẽ ko chơi ở khu này chứ"

"tôi sợ bạn Tú chán thôi"

Hiện tại hai bạn trẻ của chúng ta đang ở khu chơi dành cho người lớn với những trò chơi mạo hiểm,cân nhắc trước khi chơi

"Bạn có chắc là muốn chơi ko vậy,chơi ở khu kia tôi thấy không chán đâu,chúng ta có thể quay lại"

"Không sao đâu,dù sao chơi ở kia tôi thấy chán rồi muốn đổi gió tí xem có vui không?" 

"Tôi hỏi thật đấy,bạn có chắc chơi được không?"

"Chơi được mà,bạn Tú không cần lo đâu"

Nói xong Hành kéo tay Tú đến trò chơi tàu lượn siêu tốc.Hiện tại Hành đang không sợ trò chơi này,lúc mua vé bình thường không sợ,lúc đứng xếp hàng bình thường nhưng hơi sợ rồi đấy,lúc soát vé không sao chỉ là một trò chơi cảm giác mạnh thôi mà.Lúc ngồi trên tàu,sợ thật rồi đấy

"Bạn Tú ơi cái này có chắc chắn không vậy lỡ đến đoạn đường kia tàu bị lộn ngược vòng,tôi bị rơi ra khỏi tàu thì sao?"

"Không sao đâu bạn ơi,cái này nó chắc chắn lắm bạn không rơi được đâu"

"Bạn Tú ơi lỡ con tàu này nó bị văng ra khỏi đường ray thì sao?"

"Không đến mức đó đâu bạn ơi,con tàu nó bám chặt đường ray rồi không văng ra đâu"

"Lỡ con tàu này bị mắc kẹt ở độ cao cao ơi là cao thì sao hả bạn Tú?"

"Bạn Hành này,lần sau bạn trước khi chúng ta đi chơi thì bạn đừng đọc mấy bài báo linh tinh nữa, cái tàu này rất chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"

"Bạn Tú ơi giờ tôi xuống được không chứ tôi hơi sợ rồi"

"Tôi nói ngay từ đầu rồi mà,bạn không chơi được thì chúng ta có thể quay lại khu trẻ em chơi mà, giờ thì mình không xuống được đâu bạn ạ,tàu chuẩn bị khởi hành rồi kìa"

Tú vừa nói xong,người ta đã cho tàu chạy rồi.Trên tàu hiện tại,Hành đang tự trách số phận mình sao lại chọn trò chơi này để chơi,nó quá là đáng sợ đi.Những tiếng la hét,những lời nói vô nghĩa phát ra từ miệng Hành mà Tú nghe không hiểu gì nên chỉ có thể nắm tay nói vài lời an ủi Hành cũng như an ủi chính mình vì Tú cũng sợ.Nhưng thay vì la hét như Hành,Tú lại cố gắng im lặng để giữ hình tượng chứ trong lòng đang mặc niệm cho số phận của mình.Hãy nhìn xem những con đường ngoằn ngoèo,những cú ngoặt đột ngột,lên dốc rồi xuống dốc.Tú cảm thấy những gì mình ăn vừa nãy sắp nôn ra rồi.Sau một thời gian ngắn thì con tàu cũng dừng,Tú đỡ Hành ra khỏi tàu,đưa bạn ra cái cây gần đó để bạn nôn rồi bảo Hành chọn chỗ nào nghĩ ngơi để mình đi mua nước.Thực ra mua nước là phụ,Tú lao nhanh vào nhà vệ sinh mà nôn hết những gì vừa ăn ra từ nãy đến giờ Tú nhịn hơi lâu rồi đây.Sau cái trò này,Tú thề sẽ không bao giờ chơi trò này một lần nào nữa.Sau khi rửa lại cái mặt để giúp bản thân tỉnh táo hơn,Tú chạy đi mua nước rồi đến chỗ Hành thì thấy bạn đang bơ phờ ngắm nhìn trời mây.

"Bạn thấy sao rồi"

"Bạn Tú ơi tôi đau đầu,chóng mắt,hoa mắt,ù tai quá,sao chiếc tàu đấy nó lượn nhiều vòng kinh vậy"

Cuộc sống có lúc vui và có lúc không vuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ