Chương 19: Phòng livestream khủng bố

1.5K 223 13
                                    

Edit: Hiickan

Dù có nguỵ trang đến đâu thì chiều cao với bộ dáng không thể thay đổi, huống chi Nguyễn Thanh cũng không có ngụy trang.

Hơn nữa trên cổ cậu còn vết thương, rõ ràng đến nỗi chỉ cần đối mặt liền nhận ra.

Biện pháp tốt nhất chính là đi không vững, không cần đụng vào cùng nhau, Nguyễn Thanh rũ mắt giấu đi thần sắc đáy mắt.

"A." Thiếu niên tựa hồ không quen với nơi đông người, cho nên khẩn trương đến mức bước đầu tiên lên cầu thang liền không cẩn thận.

Bác sĩ phản ứng rất nhanh, ôm eo Nguyễn Thanh ngay khi cậu ngã xuống, dùng sức ấn cậu vào lòng ngực, không làm cậu ngã trên mặt đất.

Thiếu niên thân thể run nhè nhẹ, vẻ mặt sợ hãi trốn trong lòng ngực bác sĩ, dường như bị doạ sợ rồi.

Bác sĩ một bàn tay có thể ôm hết eo thon của thiếu niên, một bàn tay ôn nhu vỗ vỗ đầu thiếu niên, trấn an người trong lòng ngực: "Không có việc gì, như thế nào lại không cẩn thận như vậy."

Thiếu niên vùi đầu góc độ vừa đủ để che vết thương trên cổ từ phía sau nhìn hoàn toàn chính là một thiếu niên mảnh khảnh.

Cho nên Kỷ Ngôn không chút để ý đi xuống tầng, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ba người, lập tức đi xa.

Nhưng thật ra Ôn Lễ đã quay lại, liếc hắn một cái.

Nguyễn Thanh nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới ngượng ngùng từ bác sĩ trong lòng ngực rời khỏi tới, con ngươi mang theo một tia nghĩ mà sợ, "Xin, xin lỗi, tôi không chú ý tới dưới chân, cảm ơn anh, bác sĩ."

Nguyễn Thanh lùi dần, Ôn Lễ thân sĩ thu hồi tay, cười: "Đều đã ra ngoài, cũng đừng kêu tôi là bác sĩ, tôi kêu Ôn Lễ, so với em lớn hơn vài tuổi, em có thể kêu tôi là Ôn Lễ ca ca."

Ôn Lễ nói xong cũng không có cho Nguyễn Thanh cơ hội cự tuyệt, liền lập tức hỏi: "Đúng rồi, tôi còn không biết em tên gì?"

Nguyễn Thanh nhút nhát sợ sệt mở miệng: "Diệp Thanh."

Bác sĩ cười: "Diệp Thanh, thật là cái tên dễ nghe, rất thích hợp với em."

Nguyễn Thanh bị khen có chút thẹn thùng, cũng có chút vui vẻ, cậu nhìn thoáng qua người trước mặt, nhỏ giọng mở miệng: "Tên bác sĩ cũng rất êm tai."

Ôn Lễ rất hào phóng tiếp nhận: "Cảm ơn khích lệ."

Hắn nói xong liền dừng lại, tiếp theo tiếp tục nói: "Tôi rất vui khi nghe em nói như vậy."

Ôn Lễ đang nói những lời này liền đè thấp thanh âm vài phần, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo một loại cảm giác gợi cảm, thậm chí mang theo ý cười rõ ràng, dường như muốn khắc sâu vào tận đáy lòng, làm người không nhịn được theo bản năng sa vào trong đó.

Giống như một con Khổng Tước xoè đuôi, mang theo một chút dụ dỗ.

Thiếu niên nghe được thanh âm trong nháy mắt hoảng hốt, mặt lại một lần đỏ ửng, cũng may đeo khẩu trang, không đến mức bị người nhìn ra.

Nhưng người xem phòng phát sóng trực tiếp bị chọc tức đến chết.

【 thật mẹ nó không biết xấu hổ, một bên cự tuyệt vợ của ta tỏ tình, một bên vẫn luôn câu dẫn vợ của ta! 】

[Edit] Trở thành NPC xinh đẹp trong trò chơi vô hạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ