06

457 53 43
                                    

Cơn sóng vẫn dữ dội kéo đến. Seungmin gọi một cuộc điện cuối cho ba mẹ

Đầu dây bên vang lên tiếng ba mẹ nó, tiếng Jisung và anh đang lo lắng hỏi thăm nó. 

"Con ổn mọi người đừng lo lắng quá"

Câu nói nhẹ bẫng như gió. Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng an ủi dồn dập. Seungmin chỉ im lặng nhìn cơn sóng to lớn, dữ dội tiến đến phía mình.

"Ba yêu con"

"Mẹ yêu con"

"Tao yêu mày"

"Anh yêu em"

"Con cũng yêu mọi người lắm"

Lời yêu được nói ra muộn màng như thế đấy.

Trực thăng chưa kịp quay lại. Sóng thần đã đánh tới. Mười hai người chờ trực thăng trên sân thượng nhà thể chất trường tiểu học K bị dòng nước cuốn ra xa.

Nó vùng vẫy trong biển nước rộng mênh mông. Cố gắng tìm một thứ gì đó bám víu đến kiệt sực và chìm dần. Tay vẫn nắm chặt chai tinh dầu lavender. 

... 

Trên chiếc bàn tròn, ba Seungmin, mẹ Seungmin, Jisung và anh.

Tất cả nín lặng nhìn chiếc điện thoại đang kết nối cuộc gọi với Seungmin, dầu dây bên kia chỉ phát ra những tiếng ù ừ và ngắt kết nối hẳn. 

Bầu không khí đau khổ tuyệt vong bao trùm căn phòng.

Mẹ Seungmin ôm chồng khóc nấc lên. Jisung thút thít. Còn anh, mang theo tâm trạng đè nén luẩn quẩn xin phép ra về. 

"Đừng con" - Mẹ nó nắm lấy Chan, cổ hong vẫn không ngừng nấc lên trong sự tuyệt vọng của người mẹ vừa mất con - "Đừng về, xin con hãy ở đây với chúng ta"

Anh quay lại, đôi mắt đỏ đọc nhưng chưa rơi giọt lệ nào. 

JIsung dẫn anh vào phòng Seungmin và rời đi cho Chan được ở một mình. Ngay khi em vừa rời đi, Chan liền bật khóc. Ba người anh thương yêu nhất không còn trên cõi đời này nữa rồi, còn thiết sống làm gì nữa...

"Cạch"

Ba Seungmin bước vào. Anh vội đứng dậy.

"Không cần vậy, ngồi đó đi con"

Rồi ông nhẹ lau đi giọt nước mắt vương trên gò má Chan.

"Chúng ta đều rất đau lòng nhưng xin con đừng nghĩ quẩn điều gì cả. Con đau lòng thì hãy khóc thật to, khóc xong thì hãy cố gắng lau nước mắt. Nếu như biết chúng ta nghĩ đến việc đến bên nó, hẳn Seungmin sẽ đau lòng lắm đấy"

Cổ họng ông nghẹn lại đôi chút khi nghĩ về đứa con trai xấu số.

"Seungmin ấy, nó thực sự đã dành mười bảy năm trên cuộc đời này để chịu đựng. Vậy nên có lẽ chúng ta cần cho nó một cái kết thật an yên, được không con?"

Rồi ông ôm lấy anh, vỗ nhẹ 

" Ta từ lâu coi con là con trong nhà rồi. Chúng ta là người nhà với nhau cả rồi, đừng lặng lẽ như thế con nhé? Hãy cứ tự nhiên gọi chúng ta là ba mẹ"

/chanseung/ ProducerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ