Chương 14: Chọn quần áo

241 18 0
                                    


Ami chép miệng, hình như lời nói của anh có hàm ý gì đúng không? Sao cô nghe không hiểu gì hết thế này!

Yoongi nói tiếp :"Vào trong đi."

Ami đi vào phòng thay đồ, toàn là váy ngang đầu gối hoặc dài qua đầu gối, tay thì dài đến khuỷu tay hoặc đến cổ tay, cô mím môi, rút bộ thiếu vải nhất trong số đồ họ mang ra.

Bước ra ngoài, cô mỉm cười nhìn anh, bộ váy dài ngang đầu gối, tay áo dài đến khuỷu tay, màu hồng nhạt, phải công nhận là nhờ cơ thể hoàn hảo này mà cô mặc gì cũng đẹp. Anh xoay ngón tay ý bảo cô xoay một vòng.

Ami từ từ quay một vòng, anh nhíu mày, nguyên phần lưng phía sau bị hở ra, khẽ lắc đầu :"Bộ khác."

Amu chu môi, buồn bã đi vào, cô thay một bộ váy dài qua đầu gối một chút, màu xanh nhạt, cổ áo khá cao, mặc kín đáo thế này sẽ nóng chết cô đấy. Từ từ bước ra ngoài.

Anh nhàn nhạt nói :"Lấy bộ này..."

- "Nhưng..." Ami bất mãn nói, anh nhìn cô, im lặng đành đi vào trong, dù sao cũng là đồ anh chọn, cô sẽ vui vẻ mặc vậy.

Tiếp theo là những bộ quần áo và váy khác nhau, tất cả đều phù hợp với lứa tuổi của cô, không hở hang như trước. Cuối cùng cô thay một bộ váy màu vàng nhạt rồi ra ngoài.

Bước ra khỏi trung tâm thương mại, trời cũng đã gần tối, anh khởi động xe :"Từ giờ bỏ hết những bồ quần áo ở nhà đi..."

- "Đừng mà..." Cô ỉu xìu nói, toàn là váy và quần áo cô yêu thích nhất.

Yoongi nhìn sang cô, ánh mắt không hài lòng. Ami im lặng, cúi đầu, cái tên Min khốn nạn, Min quá đáng.

Xe dừng trước lee gia, Yoongi nhìn đồng hồ rồi mở cửa bước xuống xe, anh có hai tiếng rảnh để ôn bài cho cô. Ami cùng anh đi vào trong.
- "Ôi bảo bối của mẹ về rồi đấy à? Oa, hai đứa cùng đi chung sao?" Mẹ cô chạy ra đến cửa, vui mừng ôm lấy cô.

Ami bất ngờ vì bố mẹ mình đã về, vẫn chưa kịp định thần. Yoongi cúi đầu chào họ :"Cô, chú."

- "Ừ, hai đứa ăn tối chưa? Chúng ta cùng ăn đi, dự là hai ngày nữa mới về, nhưng mẹ con bé suốt ngày đòi gặp con bé, nói là nhớ không thể chịu được nữa." Cha cô nói.

Ami bĩu môi :"Có ai nhớ mà đi ba ngày không thèm gọi con lấy một cuộc không?"

- "Ai nha, nhỏ mọn vậy sao? Ta xin lỗi con mà..." Mẹ cô khẽ đẩy tay cô, cưng chiều nói.

Ami nhíu mày vì mẹ cô chạm vào vết thương của mình, Yoongi nhìn theo. Mẹ cô lo lắng hỏi :"Bảo bối, con sao thế?"

- "Không sao..con bất cẩn bị thương thôi.." Cô xua tay rồi khẽ nói.

Mẹ cô nhìn vết thương :"Xử lí rồi sao? Không có gì đáng lo chứ?"
- "Chỉ cần bôi thuốc đều sẽ khỏi, không nghiêm trọng." Yoongi không kìm được mà trả lời thay cô, sau đó anh gượng gạo nhìn đi chỗ khác.

Hai phụ huynh nhìn nhau cười, mẹ cô lúc này chau mày :"Ấy, bảo bối, sao hôm nay con ăn mặc kì thế? Mọi ngày...con...?"

Ami nhìn anh rồi khoác tay mẹ mình :"Được rồi, con đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi."

LÃO CÔNG SÓI GIÀ ĐỘI LỐT CỪU NON (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ