"Trở lại"
Một từ mà tôi muốn nó trở thành sự thật nhất!
Tôi đã từng dự định sẽ qua Nhật và đi tìm Ruto. Nhưng đến khi nghĩ cho tương lai của cậu ấy thì tôi vẫn không thể đi được.
Chắc là không thể trở thành bệnh nhân đầu tiên của cậu ấy rồi. Tin tức về cậu ấy bây giờ tràn lan trên mxh. Cậu ấy thực sự rất thành công.
Còn tôi thì sao?
Vẫn vô dụng như ngày nào! Vẫn bị sếp mắng như cơm bữa. Vẫn đợi Tokbokki từ cậu. Tôi nhớ cậu nhiều lắm.
Tôi đã quyết định rồi Haruto à. Tôi sẽ đi tìm cậu, ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu..
Junkyu gấp gọn cuốn sổ nhật kí lại rồi bước ra khỏi cửa.
- Đi đâu đấy?
Ngước mặt lên thì nhìn thấy gương mặt thân quen ấy. Đúng rồi là Haruto đấy. Giọng nói có phần trầm hơn so với lúc trước, gương mặt thì vẫn đẹp như tượng tạc.
Junkyu làm sao mà kìm được cái cảm xúc này cơ chứ... Cậu chạy đến ôm Ruto và khóc òa lên.
Ruto mỉm cười và choàng tay ra sau lưng của Junkyu vỗ lưng an ủi Junkyu.
- Không sao mà, tớ về rồi. Đừng buồn nữa,tớ xin lỗi vì đã xa cậu. Khoảng thời gian trước chắc cậu vất vả lắm. Tận 4 năm cơ mà. Khóc cho đã đi rồi vào nhà ăn uống cho đầy đủ vào. Tớ có mua Tokbokki cho cậu đây.
- Có biết tớ đợi cậu lâu lắm không hả?? *Junkyu vừa nói vừa khóc nức nở*
- Tớ biết...
- Haruto là đồ tồi. Sao đi không nói cho tớ tiếng nào???
- Tớ tồi lắm, cậu đánh tớ đi.
- Không.
- Sao không đánh cho tớ thật đau đi. Tớ tồi lắm, đáng bị đánh.
- Tớ thương cậu thì làm sao mà đánh hả?
- Biết rồi mà, tớ đã về đây.
- Cậu ôm đã chưa, nãy giờ bọn mình đứng ở cửa hơn 30 phút rồi đấy.
- Chưa..
- Rồi định đứng đây đến chiều luôn à.
- nhưng mà...
- Làm sao nói tớ nghe.
- Tớ lại không phải là bệnh nhân đầu tiên của cậu.
- Ai bảo với cậu như thế hả???
- Thì cậu chữa khỏi cho bao nhiêu người rồi mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HARUKYU] I NEED YOU
FanfictionCậu phải trở thành một bác sĩ tâm lí thật giỏi nhé! Và khi đó tôi sẽ trở thành bệnh nhân đầu tiên của cậu. Note: - ngược, có yếu tố chết chóc. - văn xuôi có xen kẽ text fic. - mọi chi tiết đều là hư cấu và do trí tưởng tượng củ...