PASTEL (1)

2.8K 106 38
                                    

Phayak Chatdecha Chen ngồi trên ô tô từ bệnh viện về nhà, trong đầu lập ra kế hoạch để đối phối với em vợ sắp cưới của mình.

Anh bắt đầu hiểu được những gì Qilen Wang nói khi nãy về chuyện rằng anh không hề hiểu rõ về Kon Deaw. Chúng ta thực sự không biết gì về nhau. Trong bảy năm qua, anh chưa bao giờ để ý xem cậu là người như thế nào.

Ít nhất lúc này, có hai chuyện đang chờ anh giải đáp. Kon Deaw người đã quật anh ngã xuống sàn và Kon Deaw người dám chỉ tay vào mặt anh...điều mà anh không thể nào quên được.

Trong kiếp này, Phayak đã thề sẽ ghi nhớ hai điều này cho đến ngày anh nhắm mắt xuôi tay.

Đôi mắt sắc lạnh của anh thoáng nhìn ngắm người đang ngồi bên cạnh. Kon Deaw trông vẫn bé nhỏ và trên tay lúc này là chiếc gối yêu thích. Trong hộp đựng cốc bên cạnh chỗ ngồi, chiếc cốc của riêng cậu in hình một con heo, một chú chó và một con gấu với cặp tai dài ngoằng...cho đến khi anh chạm phải đôi mắt to tròn kia, Phayak ngay lập tức quay mặt đi, nhìn khung cảnh bên  ngoài cửa xe.

Càng nghĩ về nó, anh lại càng stress hơn...điều mà thằng bạn thân của anh chưa bao giờ biết được, rằng trong suốt quãng thời gian qua, anh đã cố gắng đến gần Tacha từng chút một thế nào theo cách riêng của anh. Nhưng nó có nhiều vấn đề.

Ví dụ như...anh không thể nào chống lại được ánh mắt của Deaw, hay là lòng ngực anh sẽ đập nhanh như điên dại đến mức phiền phức, mỗi khi hàng mi dài của người kia nhấp nháy. Và mỗi lúc cậu trai kia gọi "Hia", cậu luôn nở nụ cười duyên dáng tỏa nắng, hay từng sự quan tâm nhỏ nhặt của cậu dành cho, mỗi khi anh về nhà.

Kon Deaw là một người ấm áp...anh không thể phủ nhận rằng mỗi lúc anh trở về nhà và nhìn thấy em, mang lại cảm thấy đây thực sự là mái ấm của anh. Vậy thì, cảm giác yêu thích sự chiến thắng này là gì đây?

Anh thậm chí không thể trở nên hung dữ như trước giờ. Muốn cãi lại, nhưng sợ làm buồn lòng người kia. Muốn bướng bỉnh, anh cũng không chắc mình có thể làm được hay không. Muốn bỏ trốn khỏi ngôi nhà của mình, nhưng anh vẫn lo lắng cho em, con người bé nhỏ kia, ý anh là em ấy vẫn có thân hình...nhỏ bé như trước giờ, nhưng đã ác độc hơn rồi.

.

.

.

Phayak thầm thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng về đến showroom. Mặc dù gặp khó khăn trong việc đi lại, nhưng sĩ diện và cái tôi cá nhân khiến anh từ chối sự giúp đỡ từ người khác. Anh lê thân mình đến thang máy bên cạnh showroom.

"Hia, đi chậm thôi nếu không anh sẽ bị ngã đấy."

"Anh đi được"

"Để em giúp."

Dáng người cao lớn cứng lại khi một cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo anh. Thành thật mà nói, chiều cao của Deaw chỉ ngang vai của anh. Nếu anh lách người đi, anh sợ người nhỏ hơn này sẽ ngã bật ngửa mất. Anh đã chắc chắn rằng mình khá khỏe mạnh, nhưng bây giờ, anh tin rằng Nong Deaw cũng mạnh mẽ không thua gì anh, nhưng lúc này...anh chỉ là không mạnh nổi. Cuối cùng anh cũng chịu chấp nhận và bước đi trong tay ôm lấy vai người nhỏ hơn, cùng nhau bước về phía trước.

_TRUYỆN THÁI_ Naughty BabeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ