Xác suất để lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt với đối tượng xem mắt của mình là bao nhiêu?
Với trường hợp của Park Chaeyoung thì có thể nói chính là một trăm phần trăm.
Mọi thứ đều đẹp đẽ tựa như mơ.
Không, không, đây chính là mơ rồi.
Cô hỏi mẹ Park của mình sao tìm được người xem mắt cho cô thì mẹ vô cùng bình thản kể có người bạn làm ở nhà hát lớn biết mày còn độc thân nên bảo con trai bà cũng đang cô đơn lẻ bóng đấy.
Thật cảm ơn mẹ Park có tình yêu mãnh liệt với nhạc kịch. Ấn tượng đầu tiên của mẹ Park với Jeon Jungkook chính là – thằng bé này trông rất ngay thẳng, nhưng sao lại trắng thế này!!
Mẹ… Mẹ có biết người mẹ vừa chê là ai không?
Mùa xuân sắp sang, các đài truyền hình bắt đầu bận rộn cho buổi biểu diễn đêm nhạc mùa xuân. Cô là biên kịch nhỏ chỉ đi theo các sư phụ để học tập, thường xuyên về nhà lúc nửa đêm. Nhưng không hề mệt mỏi chút nào, vì đêm nào cũng nhận được tin nhắn “Chúc ngủ ngon” của Jeon Jungkook.
Trước kia từng nghe người ta bảo rằng, đã là người yêu thì nhất định phải chúc ngủ ngon, bởi vì khi nói “Chúc ngủ ngon”, nói chậm một chút sẽ nghe rất giống với ba chữ “Anh yêu em.”(*)
(*) Trong tiếng Trung “ngủ ngon” là wanan thì có thể hiểu là “Wo ai ni ai ni” – “Anh yêu em yêu em.”
Tất nhiên là Jeon Jungkook không nghĩ nhiều được như vậy rồi, và điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của Park Chaeyoung, mỗi lần nhận được tin nhắn của anh là phấn khích lăn trên giường mấy vòng liền.
Diễn viên luôn luôn bị chìm ngập trong lịch trình, Jeon Jungkook cũng không ngoại lệ, lịch trình đã sắp xếp kín cả năm sau. Gặp lại anh cũng đã là một tháng sau, cô đi từ đài truyền hình ra ngoài, phố cũng đã lên đèn, có xe đã chầm chậm lái tới trước mặt cô rồi dừng lại. Cửa kính phía sau được mở ra, nhìn thấy đôi mắt kia lần nữa.
Thật ra bây giờ đối mặt với anh cũng không còn cảm giác bị điện giật nữa, chỉ là có điện giật trong tim thôi.
Cô lại ngây ngốc rồi, cứ đứng nhìn anh mở cửa xe đi xuống, vòng qua cô mở cửa xe, tỏ ý mời cô vào ngồi.
Cao như vậy, đẹp trai như vậy, diễn xuất đỉnh như vậy, năng lực tốt như vậy, lịch lãm như vậy…
Park Chaeyoung bỗng nhiên cảm thấy khó thở. Đây không chỉ là cực phẩm được báo chí tung hô mà đây thật sự là cực phẩm mà! Trong khi cô như con gà mơ mới đăng ký chơi game, vũ khí chỉ có hai nắm đấm nhưng đã bị cả một quả bom từ trên trời rơi xuống rồi.
Mỗi lần nhìn thấy anh, tâm tình đều trở nên rối loạn, vì vậy lại tạo ra hành động đặc biệt, nhấc chân lên đạp vào không trung, chút nữa thì đạp vào người anh!
Anh ngay lập tức phản ứng đỡ cô dậy.
Hai bên tai Chaeyoung đỏ bừng cả lên, cô thật sự không cố ý mà…
Ơ? Hương thơm trên người anh nhẹ nhàng khoan khoái, biết rõ hành động như vậy là không có liêm sỉ nhưng cô vẫn không kìm chế được hít một hơi…
Dịu dàng, thanh thanh, dễ ngửi như mùi xà bông vậy.
Ừ, đây không phải là ảo giác, anh thật sự ở bên cạnh cô.
Không gian trong xe khá rộng rãi, anh cũng lên xe nhưng ngồi cạnh cô, đầu gối anh đụng đầu gối cô, hơn nữa còn mang ý tứ rõ ràng.
Cô cứng ngắc, mãi mới ngửi thấy trong xe còn có mùi khác. Đang định mở miệng hỏi anh thì anh đã lấy ra một đóa hoa hồng, khoảng hai mươi bông được xếp gọn gàng thành hình trái tim, bọc bên ngoài là lớp giấy màu đen, đính một logo màu vàng nho nhỏ.
“Valentine vui vẻ.” Anh nói: “Hoa này là tự tay anh gói.”
Cô cau mày nhìn đóa hoa, mùa xuân cũng qua rồi, cho nên bây giờ là… Cô chợt giương mắt lên nhìn anh.
Trong tay anh vẫn đang cầm bó hoa, thấy cô bất động, anh cũng không bỏ tay ra, chỉ là trên mặt hiện lên tia lúng túng cùng… dè dặt?
Đây là anh đang quan sát sắc mặt sao?
“Em không thích à?” Cô còn đang suy nghĩ thì đã bị anh cắt đứt dòng chảy.
“Thích thích thích thích thích!” Cô lặp đi lặp lại, vội vàng đem hoa ôm vào lòng, ôm thật dịu dàng, tựa như ôm lấy trái tim anh.
Không phải chưa nhận được hoa bao giờ, khi ấy được người ta theo đuổi, cô còn cảm thấy bày đặt kiểu cách hoa hồng như thế này rất tục tằn, vậy mà bây giờ… Quả nhiên là người tặng khác nhau thì sẽ mang đến tâm tình khác nhau, cô lúc này như được ngồi lên tên lửa phi thẳng vào vũ trụ vậy.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa hồng, đầu ngón tay tê dại nhưng cảm xúc lại mềm mại như tơ. Tâm can tràn đầy những gam màu rực rỡ, từng màu từng màu đều mang chung một câu nói: “Là Jeon Jungkook tặng, Jeon Jungkook tặng, Jeon Jungkook tặng…”
“Em muốn ăn gì?” Anh thấp giọng hỏi.
“Ma lạt thang…” Dù sao cũng đã suy nghĩ hôm nay ăn gì cả một ngày rồi, anh hỏi thì sẽ trả lời thẳng. Nhưng cô nói xong cảm thấy có gì đó không đúng, mặt đơ ra hỏi anh một câu: “Có phải quê quá không anh?”
*ma lạt thang : lẩu đường phố.
Với cả anh cứ để mặt không như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ bị vây cả ba vòng, đến nước cũng không lọt qua được, Park Chaeyoung suy nghĩ lại rồi nói: “Thôi, em ăn cái gì cũng được, anh chọn đi.”
Ngẩng đầu lên lại thấy anh đang cười, giây tiếp theo anh đã cho cô câu trả lời như mong muốn: “Đúng lúc anh cũng muốn ăn ma lạt thang.”
BẠN ĐANG ĐỌC
ʀᴏꜱᴇᴋᴏᴏᴋ; gặp em đúng lúc
Nouvellesđối tượng xem mắt là nam thần thầm mến. truyện ngắn chuyển ver.