Ji Yeon chỉ có hai ngày nghỉ. Buổi sáng bắt đầu làm việc đi lên cân, đại khái nặng hơn 1 kg. Nhất định đều là khoai tây, Ji Yeon nghĩ như vậy, thỏa mãn vỗ bụng đi rồi.
Trước khi đi len lén hôn tay của Hyo Min, tắt đèn, nói buổi tối gặp.
Đến trường quay, mọi người thấy mặt mũi Ji Yeon hồng hào liền bắt đầu trêu chọc, nói Ji Yeon xin nghỉ lập tức cũng không giống trước. Ji Yeon cười ha hả trêu ghẹo. Mọi người thấy Ji Yeon không có gì không vui, vì vậy ngày càng mạnh dạn hơn.
Nhất định là đạo diễn không cho ngày nghỉ, đem Ji Yeon mệt mỏi thành như vậy.
Khai thác a, đạo diễn buổi tối nhất định phải mời ăn cơm! Ăn thịt bò Hàn Quốc!
Có lẽ là bởi vì mới vừa nghỉ ngơi tâm trạng rất tốt, đạo diễn cũng không có từ chối liền đồng ý.
Giờ nghỉ ngơi Ji Yeon nhắn tin line cho Hyo Min, nói bữa tối tất cả mọi người đi ăn bò Hàn, mình muốn đi tìm cô ấy, muốn bù đắp mình ăn ngon.
Rất nhanh có tin trả lời.
"Vậy em cũng đi ăn đi"
Ji Yeon ôm điện thoại di động khóc không ra nước mắt, Hyo Min hoàn toàn biến thành một biến sắc mặt. Nó rất nghiêm túc cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình không biết ở nơi nào. Ji Yeon ủy khuất nói với Eun Jung, bị Eun Jung trả lời một câu đáng đời.
Ji Yeon lần này là thật sụp đổ, hận không được khóc lên ba ngày ba đêm. Với tâm trạng này, hôm nay cơ hồ đều là cảnh quay bi tình nên thuận lợi ngoài ý muốn.
Tâm trạng này trở về trong nhà Hyo Min, thấy thức ăn trên bàn liền được chữa khỏi. Lúc đi trong nhà có người ở, lúc trở lại trong nhà người kia vẫn còn ở. Ji Yeon bỏ qua vấn đề đây không phải là nhà của mình, vùi ở trên ghế sa lon cười thấy răng không thấy mắt.
Hyo Min làm khoai tây, còn có chút thức ăn, Ji Yeon thấy khoai tây, sững sờ ở nơi đó, nụ cười ngưng tụ ở trên mặt, trong nháy mắt cảm thấy còn không bằng đi ăn bò Hàn.
Chẳng qua là Hyo Min yên tĩnh ăn cơm ở trong mắt của nó thật sự là quá đẹp mắt, dù là muốn một mực ăn khoai tây cũng cảm thấy rất đáng giá. Nó nghĩ, mình tại sao cứ ngu ngốc như vậy đây, bỏ lỡ lâu như vậy, Hyo Min đẹp mắt như vậy, dịu dàng như thế, cái gì cũng so ra kém.
Mặc dù bây giờ không dịu dàng.
Nó muốn ôm bát cơm khóc một hồi.
Hyo Min cảm giác mình sinh ra chính là nấu cơm cho Ji Yeon. Cũng không biết rốt cuộc tại sao lại kiên nhẫn đối với đứa trẻ này nhiều như vậy. Có lẽ đã không còn là đứa trẻ, nhìn người bên cạnh kia, gương mặt ngây thơ trước đây đã có dáng vẻ trầm ổn, không giống như trước đây một loại đại gia ăn xong vùi ở trên ghế sa lon xem một chút ti vi trêu chọc một chút chó, mà là đứng ở bên cạnh mình, thuận theo tự nhiên nhận lấy bát mới vừa rửa, cẩn thận lau khô, lại đưa trở về trong tủ.
Giống như thời gian dài như vậy đều rất tự nhiên, hai người chưa chia cách, vẫn một dạng một mực sinh hoạt chung một chỗ.
Nhưng từ lúc nào Ji Yeon bắt đầu lớn lên đây? Thời điểm nào đứng ở bên cạnh mình. Hyo Min cũng không biết, không biết thời gian qua của nó, cũng không biết rốt cuộc nó thay đổi chút gì.
Từ hôm đó bắt đầu, Ji Yeon xong việc liền tới trong nhà Hyo Min. Quản lý cũng có nói qua nó, nó chỉ nói là, nếu như không đi, ngày mai sẽ diễn không tốt. Quản lý nghe nó nói như vậy cũng không có ngăn cản.
Hyo Min cũng không có cự tuyệt, nó nói cho Hyo Min xong việc, tới muộn thế nào cũng sẽ thấy Hyo Min ở phòng bếp bận rộn. Mỗi lần thấy bộ dáng này, Ji Yeon cũng sẽ có ảo giác, giống như Hyo Min đã đón nhận nó, đã cùng nó chung sống.
Chẳng qua là mỗi lần muốn hôn, Hyo Min liền trốn ra, hoặc là lập tức tìm đề tài mới, hay hoặc là cứ mặc cho không khí trở nên lúng túng. Mỗi khi lúc này trong lòng Ji Yeon đều sợ, lại không dám nói thêm cái gì, chẳng qua là nắm tay của Hyo Min, đem cuộc sống của mình nói cho cô ấy nghe.
Nó mới đổi quản lý, đạo diễn lần này, biết bạn mới, bạn gái của anh trai, nghe mẹ nói nhà hàng xóm mới sinh đứa trẻ. Bất kể chuyện gì cũng nói cho Hyo Min nghe.
Thỉnh thoảng Hyo Min cũng sẽ nói một ít chuyện của mình cho Ji Yeon, chẳng qua là thường thường nói đến một nửa liền ngừng lại.
Đại khái không phải là chuyện của bạn trai, cũng bởi vì Ji Yeon mà khóc thút thít. Vô luận cái nào, cũng có thể khiến cho Ji Yeon khổ sở một hồi. Theo thời gian, Hyo Min cũng liền không hề nói nữa, chẳng qua là nghe, thỉnh thoảng hỏi mấy câu.
Buổi tối lúc ngủ Ji Yeon sẽ ôm Hyo Min, có đôi khi là cánh tay, có lúc sẽ ôm Hyo Min vào trong ngực. Hyo Min trước khi ngủ chắc là sẽ không chủ động đụng chạm Ji Yeon, nhưng là sau khi ngủ sẽ không tự chủ nắm vạt áo Ji Yeon. Ji Yeon mỗi lần thấy trong lòng khổ sở, cũng chỉ có thể ôm Hyo Min chặt hơn một chút.
![](https://img.wattpad.com/cover/36820487-288-k449435.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] Ma miên - JiMin/MinYeon
DiversosĐây là một fanfic của shipper bên Trung Quốc viết, theo cá nhân mình thấy là rất hay, có rất nhiều người cũng trở thành MinYeon shipper nhờ đọc fic này. Tác giả viết từ năm 2012 đến bây giờ vẫn chưa kết thúc. Mình cũng do dự mãi mới quyết định edit...