🚬Cigarette (1)🚬

3K 169 56
                                    

Cigarette 1

Em tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn sang trọng. Chắc hẳn gã cũng là kẻ quyền quý đến mức có thể thuê hẳn một căn phòng VIP trong một khách sạn thượng lưu như vậy. Jeongin từ từ nâng đôi mi nặng trĩu. Em mệt đến nỗi không biết trời đất là gì. Em mò mẫm khắp giường, chẳng thấy điện thoại đâu. Mãi một lúc sau, Jeongin mới gượng được thân mình ngồi dậy. Lưng và eo đau kinh khủng, từ trước tới giờ, em trong nhà được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ốm đau thì chưa bao giờ gặp phải, chưa một lần nào em bị đau đến mức thế. Jeongin khập khiễng mò đến trước cửa phòng ngủ. Khi mở cửa ra, bất chợt có một người phụ nữ nói vọng ra chỗ cậu:

- Cậu dậy rồi ạ?

Có lẽ đó là người mà gã thuê để nấu bữa sáng cho cậu.

- Chị là ai? Tôi đang ở đâu?- Sau vụ việc ngày hôm qua, Jeongin không còn dám vênh váo với bất kì ai lạ mặt nữa, có lẽ em sợ sẽ phải gặp gã một lần nữa...


- Cậu chủ nhờ tôi đến chăm cậu. Cậu đã ngủ được ba ngày rồi ạ.


- Cái gì?! Ba ngày rồi á? Thế sao chị không gọi tôi dậy từ ngày đầu đi chứ?!- Jeongin vội vã tiến đến chỗ bàn ăn, nơi đồ ăn nóng hổi vừa mới ra lò được xếp ngăn nắp trên chiếc bàn gỗ. Bên cạnh là một bộ quần áo mới tinh tươm mà gã chuẩn bị cho em.


- Cậu chủ bảo không được phép đánh thức cậu dậy. Để cậu ngủ đó ạ.

Cái đ*o? Gã ta làm thế là muốn gì chứ?!

Jeongin chỉ im lặng rồi mau chóng ăn nhanh để chuồn đi. Em muốn biến mất ngay lập tức, em không muốn gặp lại gã. Vì chính xác đây là nỗi nhục đau nhất của đời em. Sau khi ăn xong, Jeongin nhanh chóng mặc quần áo. Gã cũng có gu thẩm mĩ khá tốt, em mặc lên trông rất đẹp. Trước khi chuồn đi mất tăm, em tiện cũng hỏi người phụ nữ trong phòng

- À, chị có thấy điện thoại tôi đâu không...?


- Dạ điện thoại của cậu ấy ạ. Vâng nó đây.

Chị ta lấy từ trong túi ra. Thì ra là gã đưa cho chị ta giữ. Đúng là mưu mô. Nhưng em cũng thắc mắc. Gã không có ý giam cầm em, gã để chị ta đưa cho em điện thoại là có ý cho em đi sao?

Jeongin cầm điện thoại trên tay, bật nguồn lên thì đã là năm giờ chiều. Khiếp, sao ngủ cũng có thể lâu đến vậy. Cái làm em bất ngờ hơn hẳn, đó chính là hàng loạt cuộc gọi nhỡ của ba mẹ em từ ba ngày trước. Đó giờ ba mẹ em cho em buông thả rất tự do, có lần em trốn đi chơi hơn tuần, khi em trở về, ba mẹ chỉ cười hỏi "đi chơi có vui không" sao tự nhiên chỉ vì em không về có ba ngày mà họ đã gọi cho nhiều đến mức ấy? Em bấm máy gọi lại- nhưng chẳng ai nghe. Thật kì lạ, Jeongin bỗng sinh ra bất an lạ thường. Em bỗng lạnh cả sống lưng vì trực giác của mình...

Đúng vậy, em sợ...

Vì trực giác của em chưa bao giờ sai...

Nó đến rất ít, nhưng một khi nó xuất hiện trong thâm tâm em, thì có nghĩa em sắp phải đối mặt với cái gì đó tệ lắm. Jeongin cấp tốc về nhà. Chỉ xin một lần này thôi, xin trực giác tồi tệ của em sai đi. Xin đừng có chuyện gì đó xảy ra với gia đình em!

[R18_SeungIn] 🔞For One Night🔞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ