2. 𝐿𝑢𝑣

328 31 2
                                    

Từ cái đêm định mệnh ấy, đến bây giờ đã được gần một năm. Tức là, Gong Yoo và cả Lee Dong Wook đã chính thức yêu nhau sau bốn mùa xoay chuyển. Một quãng thời gian không nhiều cũng không ít nhưng cũng đủ để hai người hiểu nhau.

Nằm lì trên giường, Gong Yoo lười biếng không muốn làm gì. Dong Wook thì đi làm mất rồi, em ấy vừa kiếm được việc ở một nhà hàng nhỏ. Ngày ngày lúc nào cũng nói là "Em nhất định sẽ trở thành một đầu bếp giỏi.." hay là "Em sẽ nấu ăn thật nhiều cho anh Jicheol."

Úp mặt vào gối, người gì đâu mà đáng yêu thế không biết!

Nhưng Gong Yoo đang có có chuyện vô cùng khó nói với Dong Wook. Cả buổi sáng anh nằm chỉ để nghĩ cách nói ra, làm sao để không khiến người yêu phải buồn.

Đằng nào nó cũng sẽ tới thôi, không sớm thì muộn. Gong Yoo quyết định sẽ rời cái giường này, nó thực sự làm cho anh mệt mỏi hơn mà.

[...]

Đứng gần nhà hàng, bây giờ vẫn là giờ làm việc của Dong Wook. Biết làm thế nào đây? Hôm nay anh cũng không có hứng chụp ảnh, cứ đi dạo từ chỗ này đến chỗ nọ. Hình như đất ở đây có luôn cả dấu chân của Gong Yoo luôn rồi?

"Hù!"

Dong Wook từ đâu ra hù cho Gong Yoo một phát làm anh xém nữa thì rớt luôn tim ra ngoài.

"D-Dong Wook? Làm anh giật cả mình, lần sau đừng vậy nữa."

Nét mặt có chút hờn dỗi, cậu khoanh tay.

"Làm anh bất ngờ một chút cũng không được sao?"

"Em trẻ con quá đấy!" Hắn xoa đầu Dong Wook, ai mới là người chiều chuộng cậu xong bây giờ lại nói ra câu đó.

"À đúng rồi, sao giờ này em lại ra đây?"

Giơ chai nước lên, "Bây giờ là giờ nghỉ giải lao, lát nữa em vào làm tiếp ấy mà. Ủa..anh có chuyện gì không? Hôm nay anh không chụp ảnh à?"

"Uhm- em..à thôi, không có chuyện gì đâu. Vào làm đi nhé..anh bận rồi, có gì tối nay gặp em sau."

Rốt cuộc là vẫn không thể nói ra, Gong Yoo đành để câu chuyện dính ở cuống họng rồi lủi thủi đi về mặc dù Dong Wook vẫn đang khó hiểu đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh.

[...]

Mùa hè ở Pháp, không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vì cái oi bức mà ngược lại, không khí dễ chịu vô cùng. Có thể không có tuyết lạnh lẽo của mùa đông, không có lá thu trải dài lãng mạn của trời thu, và cũng có thể không nhiều sắc màu bằng những ngày xuân. Nhưng không thể phủ nhận rằng thành phố đã được phủ một màu xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống đến lạ.

Nhịp sống ở đây lúc nào cũng vậy, không ồn ào hay náo nhiệt, đâu đó quanh thành phố vẫn có những nốt nhạc từ đàn vĩ cầm, qua bàn tay khéo léo của người nghệ sĩ đường phố, những âm thanh ấy kết nối với nhau mang một âm hưởng du dương, nếu để sơ hở một chút thôi, nốt nhạc ấy sẽ chạm vào được cả trái tim bạn.

Một Paris xinh đẹp như thế, cớ sao lại có người đang bị nhốt ở trong nỗi sầu đến nỗi vừa không muốn vừa không thể nói ra chứ.

[GongYoo-LeeDongWook] Oải hương và em. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ