Chap 28

328 8 0
                                    


JungKook mái tóc ướt sũng, cơ thể vốn dĩ trong cơn cảm mạo mà không khỏi kịch liệt co mình run rẩy, ánh mắt nửa rõ nửa ảo nhìn Taehyung hung ác trước mặt.

Taehyung tựa như một mãnh thú tà ác mà quan sát thân ảnh gầy yếu trên giường, lồng ngực gầy gò vì bị ma sát dưới nền nhà mà lưu lại vết trầy xước đến ửng đỏ, những giọt nước trên mái tóc chảy xuống gương mặt tái mét, rồi thấm trên chiếc cổ trắng nõn mảnh mai, khiến cho Taehyung hắn nổi lên cơn du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, phía hạ khố dần dần cương cứng.

Hắn một phen nắm lấy cổ chân thiếu niên kéo xuống, bắt y quỳ trên nền đất, dựa tay lên giường, hung hăng nâng cánh mông bị sưng đỏ đầy thương tích đến ghê người, đập mạnh vào mông y. JungKook đột nhiên bị Taehyung đánh tác động đến vết thương bên trong hậu huyệt, đau điếng mà khóc lớn.

Chốc lát, Taehyung cởi khóa quần xuống, đem dã vật khủng bố ra ngoài, vẫn như thường lệ, chưa hề báo trước, hắn đã hung hăng đưa nó vào trong tiểu huyệt bị xé rách kia, bởi vì có huyết tràn ra mà dễ dàng đưa đẩy, Taehyung lại càng mãnh liệt cắm sâu vào bên trong.

JungKook đau khổ không ngừng kêu khóc và cầu xin hắn, hắn đương nhiên càng nhìn thấy bộ dạng thống khổ kia càng muốn mãnh liệt xé nát y, vì thế tốc độ càng nhanh hơn, thanh âm cơ thể va chạm vào nhau vang lên những tiếng "ba ba".

JungKook cảm thấy đầu óc không ngừng nhức nhói choáng váng, hơi thở bắt đầu hấp hối, cơn sốt cư nhiên đã lên đến cực độ, còn thêm phía sau bị nhiễm một mảng máu lớn. Hai bàn tay dần dần nhụn xuống, thiếu niên khẽ hạ mi mắt, mờ ảo nhìn mọi vật xung quanh, cơ thể bủn rủn không thể chống đỡ hơn được nữa, liền liều mạng ngã xuống đất.
- Hộc... ân... hộc.... hộc....

JungKook đột nhiên ngã xuống nền đất, không khỏi khiến cho Taehyung tức tối, liền cúi xuống vung cho y một cái tát, hung tợn ra lệnh.

- Đứng dậy!!!

JungKook sợ hãi nhìn hắn, lo rằng hắn sẽ sinh khí mà tiếp tục đánh y, liền cố gắng ngẩng người ngồi dậy, hơi thở càng ngày càng hấp hối, đôi mắt mờ mờ ảo ảo nặng trịch muốn rớt ra ngoài. Taehyung nhìn thấy bộ dạng chậm như rùa kia không khỏi phẫn nộ, liền quát lớn.

- Mau lên!!

Thiếu niên run rẩy kịch liệt, nước mắt liên tục rơi xuống, sau một hồi lâu cơ thể mới có thể ngồi dậy, y đưa tay run run bám lên giường, khẽ quay đầu nhìn thấy Taehyung đang sát khí trừng mắt y, liền sợ hãi đưa hai đầu gối quỳ xuống, khuất nhục nâng hai mông chổng lên.

Taehyung hừ lạnh một tiếng, hung hăng đưa hung khí cắm sâu vào bên trong tiểu huyệt, ma sát nội bích mềm yếu. Thiếu niên đau đớn khóc khan, cơ thể cư nhiên đã suy nhược không còn sức lực để nắm chặt ra giường, trước mắt lập tức tối sầm.
- Hảo to gan!.....

Hắn chửi thầm một tiếng, tiếp tục ra vào bên trong tiểu huyệt non nớt kia, bắt y tỉnh lại. JungKook chưa bao giờ cảm thấy khi nào thống khổ như ngày hôm nay, hơi thở ngày càng dồn dập nóng hổi, gương mặt tái mét xanh xao, đôi môi khô nứt đến từng vảy da nẻ ra. Chờ cho đến khi Taehyung giải quyết xong du͙ƈ vọиɠ của mình, y mới liều mạng bất tỉnh.

Taehyung quan sát bộ dạng như sắp chết đến nơi của JungKook, liếc mắt một cái, rồi tới bên đầu giường lấy điện thoại của mình, gọi bác sĩ đến.

Vị bác sĩ này là một nam nhân trẻ, trạc khoảng 24 tuổi, tên Đan, đồng thời cũng là bác sĩ thường xuyên tới kiểm tra thăm sức khỏe của Khuất Minh, ban đầu Taehyung cũng chẳng muốn gọi cậu đến đây, bất quá thiếu niên kia đang hấp hối đến vậy rồi, hắn đành phải khoanh tay đứng trước cửa phòng quan sát.
Khoảnh khắc khi vị bác sĩ trẻ tuổi kia bước vào căn phòng của Taehyung, chỉ thấy nơi đây tràn ngập mùi tanh, trên giường lẫn sàn nhà toàn là máu, cậu cảm giác hơi rùng mình. Đến khi trông thấy thân ảnh gầy yếu nằm bất động trên sàn nhà, người không một mảnh vải, trên mình vết thương nặng nhẹ tứ phía, đặc biệt là hậu môn bị rách đến sủi bọt trông thật kinh người, dường như chỗ đó bị nhiễm trùng rồi thì phải.

Cậu đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót, tên Taehyung kia rốt cuộc một chút lương tâm cũng không có hay sao, mà ngay cả việc bế y lên giường nằm cũng không.

Đan tiến tới chỗ JungKook, khẽ chạm vào người y, nóng quá, y bị sốt cao rồi chăng. Cậu ôn nhu bế JungKook lên, đặt y nằm lên giường.

- Làm gì?!! Ai cho phép anh đụng vào em ấy?!! - Taehyung nhìn thấy tình cảnh kia không khỏi tức điên người, liền bước đến trừng mắt nhìn cậu.
- Xin lỗi! Tôi là một bác sĩ, có trách nhiệm phải chăm sóc cho bệnh nhân, cho nên việc tôi đến đây, tôi muốn làm gì là quyền cá nhân tôi. Còn nữa, cậu đã không cho phép tôi đụng vào cậu bé này, tôi phải chữa bệnh như thế nào?!! - Đan nhanh nhảu lên tiếng, ánh mắt sắc bén thách thức Taehyung.

Taehyung tức tối đưa tay nắm thành quyền, tên bác sĩ này hảo chướng mắt, như thế nào lại dám thách thức hắn.

- Nếu như không phải vì em ấy gần chết đến nơi, tôi cũng đã gọi hàng tá bác sĩ khác tới đây rồi.

Taehyung trừng mắt tiến sát gần cậu, cậu đương nhiên là thấp hơn hắn, chỉ có thể ngẩng đầu cười nham hiểm. Chốc lát, JungKook đột nhiên ho khan, cậu liền xoay người ngồi bên cạnh y, rồi hướng Taehyung nói.

- Làm phiền mời cậu ra ngoài!!!

Taehyung trừng mắt sát khí nhìn Đan, bất đắc dĩ bước ra ngoài cửa phòng.
Đan thở dài nhìn cơ thể suy nhược trên giường, tiến tới hộp sơ cứu lấy ra một kim tiêm tiêm cho JungKook, rồi cho y uống thuốc hạ sốt. Cậu nhẹ nhàng đem cơ thể y lật lại, ôn nhu lấy khăn giấy lau vết bọt ở vùng chật hẹp kia, lấy dụng cụ khuếch trương hậu huyệt, khám xét bên trong của thiếu niên.

- Ân....

JungKook đau đớn rên một tiếng, rồi há miệng yếu ớt thở dốc, nước mắt bất giác rơi xuống.

- Cậu bé!! Đau sao?!!

Mãi không thấy JungKook trả lời, cậu đành nhẹ tay một chút, mọi động tác của cậu đều hết sức nhẹ nhàng và ôn nhu, tránh làm cho thiếu niên kia đau đớn. Mất đến hơn cả tiếng đồng hồ, Đan mới hoàn thành xong công việc của mình.

Phát hiện trời đã sáng tự khi nào, cậu ngáp dài một hơi, hảo mệt mỏi. Nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ xung quanh, cậu cho JungKook uống thuốc hạ sốt lần cuối. Nhân lúc Đan định bước chân ly khai, thiếu niên đột nhiên tỉnh dậy.
- A! Cậu bé, đã tỉnh rồi sao?!!

JungKook chậm rãi mở mắt, cảm giác được bản thân mình đang nằm sấp trên giường, liền loạng choạng muốn ngẩng đầu ngồi dậy.

- A! Hãy vết thương còn chưa lành, em nên nằm yên.

Đan ôn nhu căn dặn JungKook, y đành nghe lời mà nằm xuống, sau nhìn thấy nam nhân trước mắt đây vô cùng lạ mặt đi, có chút hiếu kì. Cậu như biết được thiếu niên nghĩ gì, liền cười cười đối y nói.

- Anh là bác sĩ, Đan, đêm qua đã chữa bệnh cho em. Em không cần phải sợ!!

- Kia..... khụ...khụ....Kookie.... khụ.... cảm ơn anh....

JungKook yếu ớt ho khan, rồi khẽ cúi đầu cảm ơn cậu.

- Đây là công việc của anh mà! A, kia... em nên nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khỏe đang không tốt, hậu môn lại bị rách nữa, đừng nên hoạt động nhiều. - Đan dặn dò hết sức cẩn thận, thế nhưng JungKook lại không thể thấm vào đâu, chỉ có thể tuyệt vọng cúi đầu nhìn khăn trải giường, y làm gì có cơ hội để nghỉ ngơi chứ, không chừng sau khi cậu bước khỏi căn phòng u ám này, Taehyung hắn sẽ tiếp tục hành y tiếp mà thôi. JungKook đau khổ rơi nước mắt, rồi vội vàng đưa tay lên chùi lấy.
- Sao lại khóc?!! Vết thương vẫn còn đau sao?!! Để anh xem lại cho em a.

- Dạ không.... không phải... Kookieđã không còn đau.... chỉ là... - JungKook nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đan không khỏi lúng túng, nhưng không biết phải trả lời cậu thế nào. Đột nhiên " rầm" một tiếng, cánh cửa phòng bị hung hăng mở ra, Taehyung hùng hổ bước vào, trừng mắt nhìn tình cảnh thân mật của hai người trước mắt.

JungKook trông thấy Taehyung thì vô cùng khϊếp đảm, hai bàn tay run rẩy co co giật giật đan chặt vào nhau, thiếu niên sợ đến gương mặt trắng bệch, hắn có phải hay không lại đánh đập y, bắt y làm chuyện đó.

- Em làm sao vậy?!! - Đan cau mày nhìn JungKook cơ thể đang run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống, đặc biệt là ánh mắt khϊếp sợ khi y nhìn thấy Taehyung.

JungKook hoảng sợ nhấc người lui về phía sau, bám sát vào Đan, cơ thể co tròn run kịch liệt, không khỏi khiến cho cậu vô cùng hoài nghi tên Taehyung kia, liền cúi đầu hỏi y.
- Sợ hắn ta?!!!

Taehyung tức tối tiến tới, một phen túm lấy tóc JungKook kéo ra, hung hăng giáng xuống cho y một cái tát.

- Cậu làm gì vậy?!!!

Đan phẫn nộ đẩy Taehyung ra, ôm lấy JungKook đang khóc lóc sợ hãi vào trong lòng an ủi.

- Không phải chuyện của anh!!! Đã khám xong, mau cút ra ngoài!!! - Taehyung lúc này tựa như dã thú ác quỷ, hung hăng đẩy ngã Đan xuống dưới đất.

Cậu tức giận đứng dậy định xông đến, nhưng lại nhìn sang JungKook đang thống khổ nhìn cậu lắc đầu.

- Còn không mau cút!!! - Taehyung hung tợn quát lớn.

Đan bất đắc dĩ nhìn cơ thể suy yếu kia, nhắm nghiền hai mắt, không còn cách nào khác đành phải rời đi. Cậu vừa mới bước ra khỏi cửa, Taehyung đã hung hăng đóng sầm cửa lại, nghe thấy tiếng chửi mắng đánh đập của hắn, đồng thời cũng vang lên nho nhỏ tiếng kêu khóc van xin của thiếu niên kia.
Đan đau lòng nắm chặt tay thành quyền, mặc dù cậu chỉ là một bác sĩ, nói đúng là một người ngoài, không nên xen vào chuyện riêng tư của người khác. Thế nhưng hành động thô bạo của Taehyung là hảo quá đáng đi, đứa trẻ kia nhìn qua cũng trạc 13, 14 tuổi, sao có thể hành hạ như thế được chứ.

Không được, cậu không thể ngó lơ chuyện này, phải tìm cách để giải quyết. Đan thở dài trong lòng, luyến tiếc nhìn căn phòng kia, rồi xoay người nhanh chóng ly khai.

================

"Ding ding ding"

- Alo!

- Hứa tiên sinh, tôi đã điều tra được một số thông tin liên quan đến vợ của anh!!

- Vậy sao?!! Hảo, hẹn nhau ở tiệm cà phê gần công ty của tôi!!! - JungHwang tắt máy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía trước, vậy là đã điều tra được một ít rồi, không chừng anh sẽ biết được nhiều thứ mà Eui Sook đã giấu anh bao nhiêu năm qua.
Anh nhanh chóng tắt màn hình máy tính, lấy áo khoác choàng lên người mình, vội vã ly khai.

Đến điểm hẹn, JungHwang trông thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông mà anh hay liên lạc, liền bước tới ngồi xuống.

- Chào ông! Sự việc thế nào rồi?!! - JungHwang lịch sự chào hỏi người đàn ông kia, rồi đi vào vấn đề chính.

- Theo như tôi điều tra, có một nơi mà Eui Sook vợ anh đã từng đến, và có người bảo rằng cô ấy đã phá thai ở đó.

- Ông nói sao?!!! - JungHwang sửng sốt trợn lớn mắt.

- Nơi này nhà nước đã cấm hoạt động từ rất lâu, nhưng họ không hề nghe bảo, vẫn làm việc thường xuyên, những nữ sinh hay mang thai sớm thường đến đây để phá thai, và trong danh sách đó, mấy năm trước đã có tên của vợ anh, Eui Sook

- Ý của ông muốn nói là, vợ tôi đã từng phá thai sao?!!! - JungHwang như không thể tin vào tai mình, liên tục hỏi ông.
- Đúng vậy! Nếu như tiên sinh muốn kiểm chứng, có thể đến bệnh viện kiểm tra. Ngoài ra, tôi còn phát hiện một điều.....

JungHwang nhíu mày nhìn ông, ý bảo ông cứ tiếp tục.

- 15 năm trước, có thể là lúc vợ anh đang còn tuổi đi học, có người trong trường luôn thấy cô ấy thường xuyên liên lạc với người phụ nữ tên là..... Lam Tạ Đường...

- Lam Tạ Đường?!! Tôi có biết cô ta!! - Đúng như anh dự đoán, việc này chắc chắn liên quan đến Tạ Đường, ngày đó ả ta mãi cứ ngờ ngợ có phần nói dối, JungHwang đã nghi hoặc từ lâu.

- Có vẻ như bọn họ cũng chẳng thân thiết gì mấy, thỉnh thoảng có học sinh thấy hai người cãi nhau rồi... còn đánh nhau nữa...

- Chuyện quái gì vậy chứ?!! Hảo, ông hãy tiếp tục điều tra cho tôi, đặc biệt là Lam Tạ Đường, tôi thấy cô ta có nhiều điểm rất khả nghi.... - JungHwang vẻ mặt cực kì bối rối, mọi chuyện cứ rối tung hết lên vậy, anh muốn biết được sự thật, tại sao chuyện này liên quan đến Lam Tạ Đường, ả ta rốt cuộc là có âm mưu gì.
- Được, vậy hẹn anh lần sau. - Ông đứng dậy cúi người chào anh, rồi ly khai.

JungHwang thở dài tựa lưng vào ghế, chuyện Eui Sook phá thai có phải là sự thật không, nếu là như vậy, chẳng lẽ cô đã bỏ đứa con.... của anh. Không thể nào, Eui Sook sao có thể độc ác đến thế chứ,... Chuyện này chắc chắc không đúng sự thật, anh nhất định phải truy ra lẽ phải.

JungHwang đứng dậy rời khỏi, bước lên xe, anh trở về lại công ty của mình.

===============

Jimin đưa tay xoay bút, tay chống lên cằm thở dài, vẽ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm lên bảng. Hoành Thư và Tiểu Nhàn thấy thế không khỏi cau mày nhìn nhau khó hiểu, liền tiến tới hỏi hắn.

- Dạo này cậu làm sao thế?!! Nhớ Kookie phải không a?!! - Hoành Thư nhanh nhảu lên tiếng.

- Không có. Cậu ấy đã phản bội tôi, tôi cư nhiên gì phải nhớ cậu ấy chứ. Hừ!!! - Jimin ấp a ấp úng hướng hai cô trả lời.
- Có cậu đi mà phản bội Kookie, hôm trước Kookie đến hỏi thăm cậu, cậu còn ngó lơ người ta mà!! - Tiểu Nhàn bĩu môi khinh miệt nhìn Jimin .

- Hừ!! Ai kêu cậu ấy..... cậu ấy thích Taehyung say đắm quá làm chi?!! Tôi không thích điều đó.... nên làm ngơ cậu ấy được không?!! - Jimin giận dỗi nói.

- Aaaa..... Như vậy không phải là đang ghen sao a, nhưng cậu làm ngơ Kookie có hơi quá đáng đấy, Kookie vốn tự ti nhát gan, cậu không sợ làm vậy cậu ấy sẽ buồn sao?!! - Hai cô phấn khích lên hét lớn, song lại quay sang khuyên nhủ Jimin .

- Tôi cũng thấy có lỗi với Kookie lắm, bất quá chỉ cần nhìn thấy Kookie tôi lại nhớ đến khi cậu ấy bảo vệ cho Taehyung... - Jimin ủ rũ than thở.

- Nếu đã ăn năn hối hận như vậy, ngày mai chúng ta đến trường S, hỏi thăm Kookie được không?? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn gật đầu đồng thanh ý kiến.
Jimin nhìn hai cô do dự một hồi lâu, hắn thở dài trong lòng, cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp Kookie, dạo này y có khỏe không, học trường mới có bạn bè hay không, hay có ai bắt nạt y không. Bao nhiêu câu hỏi không ngừng than vãn trong đầu Jimin , hắn quyết định rồi, ngày mai sẽ đến trường S hỏi thăm y, đồng thời cũng xin lỗi y về chuyện trước đó.

- Hảo a.

{chuyển ver} VKook - Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ