Chương 3: Lên Xe

33 3 0
                                    

Tác giả: #RinBaBa (https://www.facebook.com/profile.php?id=100009334917236)

Cứ như vậy anh bắt đầu lên kế hoạch giúp cậu ấy. Vật chất trực tiếp thì em ấy không cần, nhưng một bậc thầy ảo thuật chắc chắn em ấy không thể bỏ qua. Cơ duyên để tôi có dịp quen biết và trở thành bạn bè với một vị ảo thuật gia tiếng tăm. Người này nắm trong tay một tiết mục gọi là "Thế Giới Màu Nhiệm" khiến triệu người mong muốn được chứng kiến. Cái mà Hạc Hiên gọi là huyễn thuật là để chỉ tiết mục này.

Ông ta tạo ra một thế giới, mà người xem bước vào thì có thể thấy được điều họ ao ước, hoặc những điều khiến họ vui vẻ, và không ngoại trừ còn có cả những đen tối, những thứ khiến họ sợ hãi. Ai bước vào mộng cảnh ấy, nếu không được sự cho phép của ông ta thì khó lòng mà thoát ra được. Chính vì điều ấy, đến nay tôi vẫn không dám bước vào mộng cảnh. Hơn ai hết, anh e ngại mình sẽ thấy những điều không nên thấy, làm những việc bản thân không thể làm và rồi trả giá.

Minh Hạo gợi ý về việc muốn ông ấy nên nhận học trò và nói đôi lời về người em của mình. Tất nhiên, ông ấy không nhận lời ngay mà muốn quan sát và lựa chọn. Với đáp án như thế, anh đã cực kỳ hài lòng. Và anh tin Hạc Hiên sẽ không làm ông ấy thất vọng.

Và đúng như dự liệu, khi bậc thầy ảo thuật bảo rằng rất hứng thú với cậu ấy khi đến rạp xiếc xem buổi diễn, muốn nhận cậu ấy làm học trò thì cậu ấy đã vô cùng vui vẻ. Nhưng cậu ấy cứ băn khoăn về người thầy hiện tại của mình. Thứ làm người ta không thể thành công chính là để tình cảm chi phối. Rất may, người thầy hiện tại cũng không ích kỷ, bảo rằng cậu có thiên phú và nên theo bậc thầy nọ để phát triển hơn.

Cậu ấy theo bậc thầy nọ và ra nước ngoài tận năm năm. Anh chỉ biết được tin tức của cậu ấy qua người bạn ảo thuật gia đó và một vài tạp chí về "Nhà ảo thuật gia trẻ tuổi – người chi phối mộng cảnh". Cậu ấy đã trưởng thành và bắt đầu hoạt động ảo thuật của mình tại nước ngoài. Với khả năng của mình, anh có thể biết nhiều hơn, nhưng anh lựa chọn dừng lại, vì anh không muốn trái tim mình lún quá sâu vào vũng bùn không lối thoát này.

Cha của anh và người em họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Hạc Hiên. Thậm chí về sau anh được biết cậu em họ của mình đã đi theo Hạc Hiên. Thằng nhóc đó, từ nhỏ đã luôn bám theo Hạc Hiên, cũng cùng niềm đam mê với Hạc Hiên. Khi Hạc Hiên bỏ đi, nó đã rất buồn, và thông qua cha của tôi để tìm cách liên lạc với Hạc Hiên.

Hiện tại thì tốt rồi, nó trở thành trợ lý cho Hạc Hiên trong các buổi biểu diễn, chu du khắp thế giới và học không ít trò hay. Nhưng suốt thời gian qua, Hạc Hiên chưa một lần trở về, chỉ có cha và dì Vân bay đi bay lại để thăm cậu ấy, cho đến tận khi dì mất. Mọi người về sau vẫn ổn, chỉ có anh là nằm ngoài quỹ đạo của họ mà thôi. Đôi lần anh tham gia các buổi biểu diễn lớn của cậu ấy, nhưng cũng chưa từng ra mặt. Đối với anh, nhìn ngắm cậu ấy từ xa sẽ an toàn hơn cho phần tình cảm của mình.

***

Hạc Hiên đi thêm một đoạn thì phát hiện chiếc xe vừa nãy đang đậu bên đường. Một người đàn ông đang đứng cạnh nó hút thuốc. Làn khói mỏng mờ ảo len qua màn đêm, thổi bùng lên chút hy vọng về sự ấm áp tạm bợ. Nhiều năm như thế mà Minh Hạo vẫn không thay đổi. Đúng, chính là anh ấy. Dáng người có vẻ cao hơn mười năm trước, phong cách ăn mặc thì trưởng thành, ra dáng doanh nhân thành đạt. Nhưng góc mặt nghiêng nghiêng kia vẫn mang vẻ lãnh đạm quen thuộc ngày nào. Anh ấy già dặn hơn, cao lớn hơn và cả quyến rũ hơn. Tim cậu lại đập loạn nhịp. Nhiều năm xa cách, cậu nghĩ rằng mình đã học được cách khống chế tình cảm, nhưng hóa ra, đứng trước anh ấy thì cậu vẫn chỉ là một chàng thiếu niên mười tám tuổi ngày nào mà thôi.

Nghe tiếng bước chân, anh ấy quay lại, điếu thuốc đã hút được phân nửa, có lẽ anh ấy đã đợi cậu tự nãy giờ. Hạc Hiên tiến đến chào hỏi: "Không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà." Chất giọng trầm ấm cất lên, làm cậu có chút hoài niệm về những năm tháng hoa niên đã qua của mình.

Hạc Hiên leo lên ghế sau, thoáng nhìn vào gương chiếu hậu lại vô tình trông thấy đôi mắt như sao trời đang nhìn mình, nhưng rồi vội vã quay đi. Thoáng một giây ấy, cậu nhận ra ánh mắt ấy đã không còn vẻ lạnh lùng ngày nào, hay do cậu nhìn sai?

MƯỜI NĂM MỘT GIẤC MỘNG (Boylove)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ