Chap 42

137 7 0
                                    


Cô muốn dùng hành động nói cho anh biết, được rồi được rồi, đừng nóng giận mà.

***

Đây là lần thứ hai Vương Hạc Đệ ngồi loại phương tiện mang tên xe buýt này, đường đi có đôi khi gập ghềnh khúc khuỷu, toàn bộ hành khách đều bị xóc nảy lắc lư theo xe.

Vương Hạc Đệ cứ nhất quyết ngồi chung một chỗ với Ngu Thư Hân, anh mím môi thật chặt, không nói một lời.

Ngu Thư Hân biết anh đang say xe, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.

Cô kìm nén ý cười, lấy ra một quả quýt mà bà ngoại cho từ trong ba lô ra đưa cho anh, "Ăn cái này vào sẽ dễ chịu hơn."

Cặp mắt đen như mực của anh nhìn cô, Ngu Thư Hân rất sợ ánh mắt này của anh, quay đầu nhìn sang nơi khác bên ngoài cửa sổ.

Cũng may đường đến sân bay không xa lắm.

Vương Hạc Đệ không biết cô sẽ rời khỏi đây vào ngày nào nên anh không có vé trong tay. Nhưng mà có tiền mua tiên cũng được, dường như anh vừa mới có mặt tại sân bay, bọn cò xe sân bay đã bán ngay vé máy bay cho anh, là chuyến bay lúc chiều tối.

Lần trước Ngu Thư Hân đi máy bay là lúc bầu trời đầy mây bay trắng xóa, lần này là buổi đêm sâu thẳm.

Chỗ ngồi của cô và Vương Hạc Đệ cũng không gần bên nhau. Vị trí kế bên cô là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi phấn son dày đặc.

Vương Hạc Đệ thương lượng với bà ta: "Có thể đổi chỗ ngồi được không?"

Người phụ nữ phấn son dày cộm liếc anh một cái: "Không được."

Ánh mắt Vương Hạc Đệ trầm xuống, dáng vẻ này của anh có chút hung dữ. Người phụ nữ kia hùng hổ lên tiếng: "Thế nào? Chỗ ngồi này là của tôi, cậu muốn đổi là có thể đổi được hay sao, bà đây không đổi đấy, không lẽ cậu còn muốn đánh tôi nữa hả?"

Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Thư Hân một chút, cô quay đầu sang chỗ khác nhìn bên ngoài máy bay, bả vai run rẩy, cô đây là đang cười anh.

Anh cũng cười, lấy tiền trong túi ra, đúng với tiền vé máy bay ném cho người phụ nữ kia. Không đến một lát sau người phụ nữ đó vô cùng vui vẻ đổi chỗ ngồi với anh.

Máy bay cất cánh ngay sau đó, thiếu nữ bên người vẫn luôn dán mắt vào cuốn tạp chí chuyến bay cung cấp, trên đỉnh đầu có một chùm sáng yếu ớt rọi xuống.

Cô xem rất chăm chú, dường như không hề để tâm đến sự tồn tại của anh bên cạnh mình.

Vương Hạc Đệ che lại sách của cô.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao thế?"

"Em không mệt à?"

Thật ra Ngu Thư Hân cũng có hơi buồn ngủ, nhưng Vương Hạc Đệ ở bên cạnh, cô mà ngủ thì thấy là lạ sao ấy, thế là cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không mệt."

"Không mệt cũng đừng đọc nữa, ánh đèn mờ không tốt cho mắt của em đâu."

Anh nói lời này quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên vô cùng.

[Đệ Hân Dẫn Lực] - Thiên Thiên Sủng ÁiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ