yêu và thương...

359 42 0
                                    


Gặp ba ở hoàn cảnh này là điều mà cả Doyoung và Junghwan không thể lường trước được nên cả hai có chút bàng hoàng. Đến tận lúc cùng ba đứng trong thang máy rồi đến cả khi vào nhà, Doyoung và Junghwan vẫn chưa biết phải nói gì, làm gì cho đúng. Không khí lúc này vô cùng kì lạ, có chút ngượng ngùng và chút gì đó nghẹn lại không thể nói nên lời giữa ba người đàn ông.

"Doyoung, con cầm chén ra đây."

Cả Junghwan và Doyoung đều bất ngờ trước câu nói của ba. Cả hai nhìn nhau đầy khỏ hiểu nhưng Doyoung vẫn đứng dậy. Ba cầm chai rượu, chậm rãi rót vào chén nhỏ. Chén rượu của ba cứ đầy rồi lại cạn, mới đó ba đã uống hết hai chai soju trước sự ngỡ ngàng của Doyoung và Junghwan. Khi ba đang chuẩn bị rót thêm chén nữa, Junghwan nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy chai rượu rồi rót đầy chén của hai người.

"Ba, để con uống cùng với ba."

"Chà, mới đó mà Junghwan cũng đã đến tuổi uống rượu rồi. Cầm chén lên đi."

Doyoung ngồi bên cạnh chỉ có thể lặng lẽ ăn bỏng ngô rồi đưa mắt nhìn ba và Junghwan liên tục uống rượu. Doyoung đang định tự rót cho mình một chén thì Junghwan đã liếc mắt qua. Ánh mắt em lấp lánh, có chút gì đó ngây ngô nhưng cũng rất quyến rũ làm Doyoung thoáng ngẩn người. Junghwan có vẻ đã say rồi, khuôn mặt em ửng đỏ, mặc dù ngồi cạnh ba có chút căng thẳng nhưng khi quay sang nhìn Doyoung em cười có chút ngốc ngếch.

Lúc này cũng đã muộn, số chai soju rỗng càng lúc càng nhiều nhưng hai người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cả căn phòng chỉ có tiếng rót rượu cùng với tiếng chai thuỷ tinh va chạm với sàn nhà. Doyoung e ngại nhìn ba và Junghwan, trong khi ba còn khá tỉnh táo thì Junghwan đã thực sự say rồi. Bỗng ba đứng dậy, cầm áo và đi ra phía cửa, ba đi có chút loạng choạng làm Doyoung hoảng hốt đứng bật dậy dìu ba. Ba đưa mắt nhìn Doyoung rồi lại nhìn sang Junghwan.

"Ba, để con lái xe đưa ba về. Ba về muộn như này, mẹ có biết không ạ?"

"Mẹ đã bảo ba đến đây. Hai đứa...thực sự đã quay lại rồi à?"

"Vâng ạ. Ba, bọn con...thật sự rất hạnh phúc khi ở cạnh nhau. Ba mẹ đừng lo lắng gì cả, bọn con đều đã lớn rồi, bọn con có thể bảo vệ nhau và còn có thể...bảo vệ được cả gia đình mình nữa."

"Ừ. Thấy hai đứa sống tốt như vậy là ba yên tâm rồi. Doyoung à..."

"Dạ ba."

"Ba xin lỗi hai đứa. Ba có lỗi với con và Junghwan rất nhiều. Những năm qua vì sai lầm của ba mà hai đứa đã phải sống khổ sở như thế."

"Ba... Những năm qua bọn con không khổ chút nào, bọn con cố gắng như thế là vì tương lai của cả hai nên ba mẹ đừng tự trách bản thân nữa."

"Cuối tuần này hai đứa về nhà đi, lâu lắm rồi cả nhà ta chưa ăn cơm cùng nhau. Ba mẹ ăn cơm một mình thực sự buồn lắm."

"Ba, từ giờ bọn con sẽ ghé qua nhà thăm ba mẹ nhiều hơn."

"Thế thì tốt rồi. Mau vào lo cho Junghwan đi, thằng bé uống nhiều lắm đấy. Chú Kang đang đợi ba ở ngoài rồi nên không cần phải tiễn ba đâu."

redamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ