nhật kí. ngày 20, tháng 7, một ngày mưa giông đẹp đẽ đến mơ hồ. một ngày đáng để ở tiệm cafe tám nhảm với tụi thanh đốm nhưng lại nghĩ về em.
tôi gặp em dưới mưa phùn tháng bảy. à từ, không chắc, quá đỗi là xa vời để có thể nhớ về một kỉ niệm nào đó khắc sâu khi đã trải qua bao cái xuân để đến được tận thời điểm hiện tại. tôi nhớ em lúc đó không cao, bé thôi, và thấp - một chiều cao chẳng mấy lí tưởng của tụi con trai cáu kỉnh ngạo nghễ vào đầu cấp ba. và em thì hiền khô, mặt như muốn rúm lại vì nỗi sợ lạc loài giữa bầy khỉ cứ thích treo mình đu hết cây này đến cây nọ, vô tư cười nói với mấy tiếng chửi oang oác và tiếng cười khó gần làm sao. được rồi, thú nhận, trong mắt tôi lũ đó giống khỉ thật, còn em mới là con người.
người tôi phải thốt lên ngay lần đầu chạm mặt vì nét đẹp không tên.
quả thực mà nói, tôi chưa từng sử dụng mấy tính từ kiều diễm để mô tả cho một thằng con trai, trông nó ẻo khủng khiếp, và có gì đó thì sượng thôi rồi. nên khi gặp em, tôi thấy mình như muốn ngừng thở, toàn bộ câu chữ ngưng đọng cùng tứ chi cứng đờ, nỗi xúc cảm dâng trào khao khát được nắm lấy đôi bàn tay ẩn sau chiếc tay áo dài thũng lấp ló mấy đầu ngón trắng nõn như dậy sóng trong tôi. xin lỗi, tôi chỉ muốn làm quen với em, bé à, nên tôi cũng không rõ vì sao mình đã đủ can đảm để bước nhanh tới chỗ em đang đứng nữa.
thật may em không phải là một người muốn đóng kén cách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh mình, hoặc chí ít em đã mở he hé cánh cửa để nhòm con mắt to tròn xinh xắn ra nhìn tôi - ôi cái nét nhìn thơ ngây khiến người ta ham muốn chà đạp đến nhường nào - tôi dặn lòng tự hỏi, liệu chúa có đang đánh rơi mảnh vàng nào được dát trên vải trắng ngọc ngà người mặc hay chăng. vì em đẹp đến độ mềm mại tựa nhung lụa, cảm giác chạm vào sao mê đắm đến lạ lùng. nên tôi bàng hoàng, rồi lại bối rối, và cuối cùng ngớ ngẩn cười tươi với em trước khi chìa bàn tay ra để làm quen.
"chào em, anh tên dụng, có thể cho anh biết tên em được chứ?"
"em tên văn hậu ạ."
tinh khiết như một nguồn suối non xanh mơn mởn, và tôi đợi bản thân được phép tắm mình trong cái mát lạnh của đất trời khi ấy.
.
.
.
tiết học tan sớm hơn văn hậu nghĩ, nhưng các thầy cô lại không cho phép sinh viên rời nửa bước khỏi khuôn viên trường trước khi hiệu trưởng truyền lệnh mở cửa tới bảo vệ. nên là đoàn văn hậu muốn tung tăng khắp chốn trên mảnh đất rộng thênh thang này, vì dù sao từ lúc nhập học đến giờ em vẫn chưa có cơ hội được khám phá hết. nghe các anh chị khóa trước kể lại, muốn tìm thấy được cái cốt lõii thu hút bao thế hệ sinh viên đổ dồn về đây, thì nhất định phải đến nhà thi đấu thể thao hoặc khu đào tạo năng khiếu - nơi dành cho người ngoài việc học còn có thể tìm cho mình bến đỗ câu lạc bộ phù hợp để phát triển cái tôi bên trong nữa. nghĩ đến đó, đoàn văn hậu không khỏi náo nức, dù sao thì đến hiện tại em vẫn chưa ra chỗ đấy bao giờ.
được rồi, cũng chẳng mất thì giờ là mấy, mà công phượng lại đang loay hoay cho những ngày hội sẽ được tổ chức sắp tới nên chẳng hà gì nếu văn hậu lại không viện vào cái cớ đó để chạy đến bên anh. em biết anh phượng không thích văn hậu lui tới nhà thi đấu thể thao, vì anh bảo chỗ nhà bốn bức tường có mái che cao vút chỉ khiến người ta ngao ngán bởi thứ mùi nồng nặc bị trộn lẫn giữa những đặc trưng cơ bản của thể thao mà thôi. cũng không phải chứ, văn hậu đã chẳng định tò mò mấy đâu, chỉ do hồng duy cứ chung tay tiếp lời công phượng một ngăn hai cản em tạt qua "cấm địa" nên đứa trẻ trong văn hậu mới tò mò mà thôi. nhưng vì là một đứa trẻ ngoan (ít nhất trong mắt hai anh là thế) thì đoàn văn hậu vẫn nên giữ lời và nghe anh mình thì hơn. thế nên em chỉ mỉm cười, gật đầu mấy cái cho có lệ, và luôn một mực giữ thân khỏi suy nghĩ bén mảng tới đó trong tháng trời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ dụng hậu ] bae
Fanfictionôi cưng à, em nghĩ mình là ai? [ trước khi vào truyện, phiền cậu có thể ghé thăm "Lời nói đầu" của tôi một vài phút được không? cảm ơn cậu rất nhiều! ]