3.

106 12 2
                                    

bạn tin vào định mệnh chứ?

tất nhiên nghe thì hão huyền thật, chỉ có tình yêu và không tình yêu, để rồi con người gặp nhau mà thoải mái tự cho rằng là định mệnh cũng thật lố bịch đi. đoàn văn hậu đã từng nghĩ như thế, cho đến khi em gặp được ánh mặt trời của riêng mình trong thế giới đã quá tăm tối đầy tẻ nhạt này.

.

.

.

"vậy em ấy là văn hậu nhỉ?"

tuấn anh nhận lấy chai nước từ tay đức huy rồi từ từ mở ra uống một ngụm lớn, cảm giác dòng nước mát từ chai nước lạnh đúng là sảng khoái, gột rửa mọi cảm giác khô khan trong cổ họng từ nãy đến giờ mà. đức huy gật đầu không nói, ánh mắt y vẫn nhìn văn hậu mãi từ đầu đến giờ chưa có ý định buông, cũng chỉ vì cục vàng nhà công phượng có mệnh hệ gì thì y sẽ bị lôi lên bàn xử tử mất, vậy nên cứ phải trông chừng cho cẩn thận.

"tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

"hả, à... ừ."

giật mình vì chất giọng không mấy vui vẻ của thằng cha kế bên, đức huy tặc lưỡi, rồi mẹ nó lại dỗi đấy. nhanh chóng hạ mình xuống để dỗ ngọt, vì y biết nếu hắn giận thì bữa ăn tối mà tuấn anh hứa đã bao sẽ đi tong mất.

"cục cưng nhà phượng, mày biết thằng nhỏ mới chuyển trường mà."

"thì?"

"phải để mắt tí, phượng nó bảo tao không nên lơ là, hậu trông thế thôi chứ chệch mắt phát đi phá người ta như chơi."

"trông tôi giống như quan tâm thằng nhóc cao kều cậu vừa đưa tới không?"

"rồi lỗi tao con mẹ nó, lằng nhằng gớm."

phạm đức huy thề có ngày phải đè thằng này ra đấm cho nát mõm mới hả dạ được cái tính của hắn.

đoàn văn hậu quả nhiên bề ngoài sáng sủa như vậy cũng thu hút kha khá ong bướm, mới được y dẫn tới chưa đầy nửa tiếng đã nói chuyện vui vẻ với biết bao đàn anh đàn em ở câu lạc bộ, chả biết có vào hội người ta không mà tiếp chuyện như thật. đức huy cười khẩy, đồng thời ánh mắt lại vô tình chạm phải dáng người ở hàng ghế nghỉ bên cạnh.

"kia là?"

theo hướng nhìn của y là một người con trai với vóc dáng trung bình nhưng thân thể khỏe khoắn, cơ bắp săn lại rõ từng đường nét trông cũng rất oai phong. khuôn mặt thì khỏi nói, tuấn tú quá chừng, cái nét đấy mà tán gái không đổ thì đúng là tiếc của trời cho rồi. nguyễn tuấn anh theo ánh nhìn của tên lùn kế bên cũng biết là chỉ ai, hắn vô thức cau mày, giọng nói không mấy thoải mái.

"mẹ làm như cậu mới thấy lần đầu, tiến dụng chứ ai?!"

"đù má mày mới cắn nhầm thuốc à, mắc đéo gì hôm nay cáu với tao vậy?! với lại tao đến chỗ mày toàn bị mày ép ngồi trong góc đợi chứ có cho xem kĩ đâu mà biết ai với ai, nói như con c*c."

"khó chịu, thế thôi."

"bố mày mới là thằng khó chịu đây này!!!"

đức huy thề sẽ đấm chết mẹ nguyễn tuấn anh vào một ngày nào đó không xa.

[ dụng hậu ] baeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ