Lạc Tiêu Duy chặn tôi lại trên cầu thang.
Tôi ngồi trên bậc cầu thang, tay cầm cốc nước, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Ngẩng đầu nhìn lên sếp tổng của tôi.
Anh ta cúi đầu, lạnh lùng khắc nghiệt hỏi tôi: "Em phải đi rồi à?"
Tôi mềm nhũn chân, "Vâng, thưa sếp Lạc."
Anh mím môi, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, mới nói với tôi, "Trước khi đi, mang theo chậu mimosas đó đi."
Tôi thực sự không muốn mang nó theo, "Sếp Lạc, mang theo mimosa có phải là không tiện lắm không?"
Rốt cuộc thì đêm qua, khi tôi phàn nàn với anh ấy rằng giải thưởng tối cao này chả có tí "tối cao" nào.
Thế là anh nói với tôi, cái chậu đó đắt bằng cả mười năm tiền lương cộng thưởng cuối năm của tôi đấy!
Không phải tôi sợ cây chết mất, mà chủ yếu là tôi sợ rằng việc di chuyển cái chậu qua lại sẽ khiến nó xảy ra chuyện gì.
Lạc Tiêu Duy nhìn tôi chằm chằm, "Là em nói mimosa khá mắc cỡ, em sẽ chăm sóc nó thật tốt cơ mà."
Vâng thì đó là những gì tôi đã nói, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ mang nó đi bất cứ đâu.
Tôi đau đầu, "Em có thể để lại công ty nhờ chị Lưu chăm sóc nó mà. Chị lưu chăm nhiều sen đá lắm, rất có kinh nghiệm chăm cây!"
Lạc Tiêu Duy kiệm chữ như vàng, "Không được."
Tôi tiếp tục đấu tranh, "Vậy thì em giữ nó ở nhà nhé, không phải ngày nào nó cũng cần tưới nước, đi làm về em còn có thể trông nom nó nữa."
Kết quả của cuộc đấu tranh là, Lạc Tiêu Duy đã đồng ý để tôi để đặt chậu mimosa lớn ở nhà, nhưng anh ta lại như phù phép, biến ra một chậu mimosa nhỏ.
Cái chậu trông cũng rất đắt tiền.
Anh ta nói: "Cái này dễ mang theo, em mang cái này qua đó, đi làm hay tan ca đều phải mang theo."
Tôi nhìn theo bóng lưng sếp rời đi mà lòng dạ nghiêng ngả.
Đàn ông đúng là hay thay đổi, vừa rồi còn hỏi tôi có muốn làm bà chủ không, thế mà bây giờ đã chỉ quan tâm đến mấy chậu mimosa của anh ta rồi.
Tôi thút thít hai tiếng.
Anh ấy quả thật không hề thích tôi, chỉ là muốn dùng thân phận bà chủ bịt miệng tôi thôi!
...
Tôi ôm chậu mimosa nhỏ mà Lạc Tiêu Duy đưa cho đến công ty của Hứa Tẫn.
Mỗi ngày tiến hành dự án mới đều vô cùng bận rộn.
Bản thân Hướng Bách là một vị lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, mọi bản kế hoạch trình lên đều bị anh ta tìm ra sơ hở.
Sau đó quăng lại để sửa đổi.
Điều này cứ lặp đi lặp lại vô số lần.
Tôi bận đến mức còn chẳng có thời gian để mà bóc phốt hành vi quỷ quái của Hướng Bách với bạn thân nữa, và cũng chẳng có thời gian để chăm sóc cây mimosa.
![](https://img.wattpad.com/cover/325029295-288-k546637.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện Tình Mimosa
RomanceTrong dịp Tết Trung Thu, sếp tặng những người khác bánh trung thu nhưng lại chỉ tặng tôi có một chậu mimosa. Tôi cứ tưởng bị đối xử bất công, trong cơn nóng giận toan vặt trụi nó đi thì lại bị anh cảnh cáo. Tối hôm đó, anh chợt nói mình say và gọi t...