Chương 2

139 15 4
                                    

Tôi thề, tôi thực sự không phải là khuất phục trước tư bản đâu.

Chủ yếu là vì lúc đó tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của sếp.

Giọng anh hơi mơ hồ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc trước, lại có chút mềm mại như bông.

"Vân Vân, anh say rồi."

Cứ như thể anh đang trực tiếp nói chuyện điện thoại với tôi vậy.

Ai mà chịu nổi cái ngữ khí này chứ?

Đi trên chiếc xe ba bánh yêu quý của ông lão, tôi phi như bay, cảm giác như sắp vặn gãy cả công tắc.

Khi đến nơi, tôi thấy ông chủ của tôi - một vị sếp luôn luôn phong độ ngời ngời - đang ngồi xổm nhổ cỏ trong bồn hoa bên lề đường.

Vừa nhổ còn vừa nói: "Không đẹp bằng tao nhé."

Tôi hết sức cẩn thận đậu xe vào bãi đỗ xe ven đường rồi chạy thẳng đến chỗ sếp.

Vừa chạy vừa xem xem ai là bạn anh ấy.

Nhưng tôi nhìn quanh một vòng vẫn chẳng thấy ai có vẻ quen biết với sếp cả.

Tôi thầm oán, bạn anh quá là không đáng tin cậy rồi, còn chưa đợi tôi tới mà đã bỏ anh đi trước.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Tiêu Duy, duỗi hai ngón tay ra, vẫy tay trước mặt anh.

"Sếp Lạc, đây là số mấy?"

Lạc Tiêu Duy giương mắt lên, nhìn nhìn, rồi đột nhiên duỗi tay ra bắt.

"Đây là tai thỏ."

Tôi "hít" một tiếng.

Ai dạy anh thế hả, sao lại dễ thương thế hả?

Thấy anh ấy dễ thương như vậy, lại mơ mơ hồ hồ, tôi không nhịn được lên án.

"Sếp Lạc, bạn bè của anh cũng quá không đáng tin cậy rồi, sao họ có thể không thèm quan tâm mà bỏ anh lạ đây nhổ cỏ cơ chứ."

Một người vừa có nhan sắc vừa có thân hình chuẩn như Lạc Tiêu Duy, ra ngoài một mình thật sự rất nguy hiểm.

Họ làm sao có thể bỏ lại một anh chàng đẹp trai say xỉn như thế, để anh ấy tự mình đối mặt với xã hội hiểm ác này chứ?

Tôi còn muốn tiếp tục phàn nàn thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng.

"Cô bảo ai không đáng tin cậy cơ?"

Toi đời rồi, nói xấu người ta lại bị người ta bắt tại trận rồi.

Tôi cứng ngắc quay đầu lại và bắt gặp ngay một khuôn mặt ưa nhìn chẳng kém gì sếp của tôi.

Tay anh ta cầm khăn, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi chỉ vừa vào trong lấy khăn cho hắn thôi."

Âm cuối vừa chuyển lại tiếp tục nói, "Còn không phải tại cô không có lương tâm, đến gì mà chậm thế."

Hở?

"Anh nói ai không có lương tâm cơ? Tôi đã phóng nhanh hết cỡ và còn suýt bị cảnh sát giao thông tóm đấy, anh biết không?"

Tôi tức quá nên toan đứng dậy nói lý lẽ với anh ta.

Nhưng vừa đứng lên thì vạt áo đã bị Lạc Tiêu Duy liền nắm lấy.

Chuyện Tình Mimosa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ