CHAP 2

1.4K 120 0
                                    

Buổi chiều, người quản lý tới đón Hanbin cùng các thành viên khác đến công ty. Sau một hồi gặp gỡ, làm quen với một số nhân viên, rồi được dẫn đi coi phòng tập, nơi sinh hoạt chung các thứ thì anh cũng được thả về. Vì hôm nay là ngày đầu và cần nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc nên anh chưa có lịch tập, các thành viên khác đều ở lại theo đúng lịch trình, khi Hanbin chào mọi người ra về trước, Hyuk còn bu trên vai anh làm nũng:

-    Em cũng muốn về ngủ, sáng nay bị lôi đầu dậy sớm quá.

Ngay lập tức Hyuk bị LEW lôi về phòng tập. Hanbin được anh quản lý đưa về trước cổng ktx, vừa mới bước vào, anh giật mình vì thấy bóng ai đang ngồi lặng lẽ trước hành lang gần cửa phòng. Trời chập choạng tối, hành lang chưa bật đèn, mà cái dáng lu lu thật là to nên làm anh giật thót tim. Sau đó nhìn kỹ mới thấy mái tóc trắng lù xù, đang ngồi gục đầu xuống gối, nhận ra đây là "Jaewon" mà. Nhìn cái dáng thẫn thờ đó, chắc là vẫn còn đang bực bội chuyện sáng nay cãi nhau với Hyuk nè. Hanbin phân vân, "giờ cậu ta đang tức giận, mình đến chào hỏi có bị giết người diệt khẩu không ta?", nhưng nếu lơ đi thì kỳ quá, dù sao từ nay cũng là bạn cùng phòng mà.

Lấy hết dũng khí, Hanbin đi chậm chậm về phía Hwarang, rồi nhẹ nhàng chạm vai cậu trai trước mặt, Hwarang giật mình ngẩng đầu dậy. Ôi, hình như đôi mắt có chút đỏ đỏ này! gương mặt đáng thương như cún con bị bỏ rơi nhìn Hanbin ngơ ngác làm anh không còn chút phòng vệ. Hanbin nói:

-    Chào em, Jaewon! Anh là Hanbin, từ nay sẽ gia nhập nhóm của tụi mình. Anh còn chung phòng với em nữa đấy. Rất vui được gặp em!

Hwarang nhìn Hanbin một lúc mới hiểu được người đứng trước mình đang nói gì. Jaewon đáp:

-    Chào Hanbin hyung, em là Jaewon. Rất vui được gặp anh!

Hwarang có chút bối rối, không biết phải nói gì tiếp. Cậu nhận ra sáng nay mình đã hành động lỗ mãng nên có chút ngại ngùng. Hanbin ngồi xuống cạnh cậu. Hai người ngồi một lúc không ai nói gì. Hwarang thấy thật kỳ lạ, dù không nói gì nhưng chẳng hiểu sao cậu không thấy khó chịu hay bị làm phiền gì cả, mà chỉ thấy muộn phiền trong lòng bỗng vơi bớt ít nhiều, cứ như Hanbin đang giúp cậu trút bớt nỗi khó chịu này vậy. Chứ như thế khoảng 10 phút sau, một tiếng động phát ra đánh tan bầu không khí im lặng "rột rột rột...". Thì ra cái bụng nhỏ của Hanbin đang lên tiếng kêu gào đòi được lấp đầy. Hanbin xấu hổ xoa xoa bụng xẹp lép của mình, Hwarang cũng không nhịn được phì cười, nhìn cái dáng ngại ngùng của người anh bên cạnh rồi lên tiếng:

-    Để chào mừng ngày đầu tiên hyung đến đây, em đãi huyng ăn mì nha!

...

Hwarang hùng hổ bước vào quán mì nhỏ ven đường, không cần suy nghĩ tiến đến bàn cuối trong góc và ngồi xuống như một thói quen. Hanbin lẽo đẽo đi theo, nói thật trưa nay ăn hơi ít nên giờ này bước vào quán, ngửi thấy mùi thơm lựng trong đầu cậu chỉ có mì và mì mà thôi. Hanbin ngồi xuống đối diện Hwarang, cậu ta rành rõi đọc từng món cho Hanbin nghe. Hanbin mừng rỡ:

-    Toàn là món mà anh chưa từng ăn. Em có gợi ý nào ngon không?

-    Em thích mì miso này nè, thêm trứng nữa là tuyệt. Lần nào đến đây em cũng ăn cái này.

Hwabin, Chanbin - Tia nắng trong anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ