trận bóng siêu kinh điển

46 1 0
                                    

Với bản thành tích dày từ hồi trung học sơ sở: quán quân cờ vua cấp huyện dành cho học sinh cấp 2, vua phá lưới giải bóng đá giải bóng đá U15, nhà vô địch chạy cự ly ngắn,... hắn trở thành trung tâm chú ý trong giờ học thề dục và các hoạt động thể thao vì luôn hoàn thành xuất sắc và đạt điểm tối đa trong các bài tập , hắn được thầy Sinh Tuấn (giáo viên dạy thể dục) đặc biệt quan tâm bởi sự đa tài trong hoạt động thể dục thể thao, thành tích học tập của hắn chính là rào cản lớn nhất khiến thầy phân vân rồi quyết định không gọi hắn vào đội tuyển thể dục thể thao do thầy quản lý.
Sau giờ thể dục, cả bọn lớp hắn tập trung tại sân bà Sáu nơi sẽ diễn ra trận giao lưu trước khi bước vào giải đấu chính thức CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM năm nay, mà mục tiêu của lớp là phải giành ngôi quán quân toàn trường vì trong lớp ngoài hắn ra, lớp còn sở hữu 4 gương mặt từng thi đấu trận chung kết U15 các trường THCS trong tỉnh. Và để hiện thực quá mục tiêu đó thì đây là thử thách đầu tiên- lớp 10B9. Sau khi thống nhất ý kiến thì đội hắn sẽ mặc áo ,lớp B9 sẽ cởi trần để phân biệt , không có trọng tài cho trận đấu này và quy định chung của tất cả những trận giao lưu thế này là bóng chạm lưới bảo vệ hoặc bóng chạm tay thì mới dừng bóng lại, mọi tranh chấp sẽ được hai đội cùng cổ động viên thảo luận và đưa ra phán quyết và quan trọng là đội nào thua thì đội đó sẽ phải trả tiền thuê sân.
Bóng được chuyền ngay cho hắn sau cú "mắc xê" đầu tiên hắn nhận bóng rồi rê bóng chậm , làm vài động tác giả trước khi qua mặt một cầu thủ đội bạn, hắn tự tin dẫn bóng và tung một cú sút từ xa về phía khung thành của thủ môn B9, cú sút dội cột dọc ra ngoài trong sự nuối tiếc của hắn, ngay lập tức đồng đội hắn đã phản ứng:
Đá kiểu gì vậy pa, không thấy tui chạy chỗ sao mà xa cung thành cả cây số lại sút, tiếng thằng Duy Kute vang lên, thằng Thọ Mò đội trưởng hắn cũng phản ứng theo:
Mày ham bóng quá ! Rồi chạy về phía cầu môn, quát lớn:" quay về nhanh, tụi nó tổ chức phản công nhanh".
Hắn nổi cáo, hắn là siêu tiền đạo là ngôi sao lớn nhất trên trận cầu này, thì đá sao là quyền của hắn, hắn đi chậm về phía sân nhà trong khi các đồng đội hắn cũng không ai khẩn trương phòng thủ trù thằng Thọ, một cái thân trần đang có bóng và bức tốc về phía hắn, tiếng thằng Dũng thủ môn hét um xùm, Phương áp sát vào, hắn bỏ qua tay không thèm để ý, thằng Thọ thấy thế rời mục tiêu đang áp sát để chặn bóng từ đối phương, là một đường chuyền, tiền đạo B9 không ai kèm kẹp, tung 1 cúc sút vào thằng vào lưới mặc dù thằng Dũng đã bay người cản bóng. 1-0 nghiên về B9, Tụi B9 bắt đầu vũ điệu ăn mừng của mình, bằng cách chạy vòng vòng sân như các ngôi sao giải ngoại hạng và cũng không quên 1 câu: Nghe tiếng tuyển của tỉnh , thì ra cũng chỉ có vậy, câu nói ấy làm hắn bực mình và đáp trả đợi đó, thằng Thọ mò kéo hắn lại và nói: Mày đá kiểu gì thế, sao mày không áp sát đối phương ?
Tao là tiền đạo, nhiệm vụ của tao là ghi bàn chứ không phải là phòng thủ
Tao biết, nhưng mày coi , đội 7 thằng 5 thằng bay thằng nào cũng đòi làm tiền đạo, ai phòng thủ, mà mày làm tiền đạo cũng phải hỗ trợ chứ. Rồi thằng Thọ kêu thằng Duy Kute, Khanh Trâu, Đăng Bò và Vinh Crazy lại: Tụi bay làm cái gì vậy, đá không thằng nào chịu phòng thủ thì làm sao mà đá, tao biết tụi bay là tiền đạo đẳng cấp từng đá chung kết cấp tỉnh, nhưng làm ơn, đá kiểu tụi bây làm sao thắng được, thằng Duy Kute và Phương Bạo tiếp tục cắm ở trên mấy thằng còn lại triển khai phòng thủ, thằng Đăng khi đội mất bóng thì lui về nhanh, 2 thằng trên kia cũng thế, tụi bây hiểu chưa. Cả đám đồng thanh rõ, rồi đưa bóng ra giữa sân, trận đấu lại bắt đầu.
Bóng được triển khai chậm ở giữa sân, trước khi được đưa đến chân hắn, hắn đảo chân quanh quả bóng rồi tung một đường chuyền dài cho Duy kute ở phia bên trên, ngay lập tức hậu vệ đối phương phong tỏa xung quanh thằng Duy, nó quyết định chuyền ngược lại cho Đăng Bò, bóng vừa chạm chân Đăng Bò đã đẩy một đường chuyền dài trong khi hắn đang tích cực duy chuyển, một cú tạc ngang được triển khai từ chân hắn, bóng đang ở vòng cấm địa, thằng Duy kute nhanh chóng áp sát khung thành và tung 1 cú dứt điểm hụt, bóng được phá lên trên ngay chân thằng Thọ, nó tung một cú nũa sút, nữa chuyền phía trên đến chân hắnvà hắn làm động tác qua người hậu vệ đối phương, cho quả bóng nằm gọn vào lưới. Một đều, hắn chạy chậm chậm đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đúng phong cách ăn mừng của Ronaldinho. Và trận đấu cứ thế tiếp diễn, 2 đội ăn miếng trả miếng với nhau, nhưng kết thúc trận đấu với sự chênh lệch về đẳng cấp mà đội hắn mang lại đã đánh bại đội B9 với tỷ số 7-5 và ra về trong thắng lợi và vinh dự.
Cả bọn hắn rời sân và ghé quán nước mía đối diện sân bóng để họp bàn chiến thuật, thằng Thọ với tư cách đội trưởng lên tiếng để buổi họp chiến thuật bắt đầu:
Đội mình tấn công hay và đa dạng, nhưng phòng thủ tệ quá, gặp đối thủ mạnh là tiêu ngay
Nó ghi 1 bàn tao ghi lại 2 bàn sợ gì . Hắn lên tiến
Mày nghỉ các anh khối 12 và 11 đá như B9 vừa rồi à, tụi B9 đâu có mạnh gì mà đã nã cho 5 trái, gặp mấy đội khác là đi về ngay vòng gởi xe chứ nói gì vô địch
Chứ mày muốn đá thế nào. Duy Kute lên tiếng
Bắt đầu từ buồi sau ,chúng ta phải triển khai lối đá 1 2 1 2 , với thằng Duy Kute và Phương bạo cao nhất trong đội hình, thằng Đăng Bò ở ngay phía sau 2 thằng đó, Thằng Khanh và thằng Vinh phụ trách thu hồi kiểm soát bóng ở giữa sân và lui về thật nhanh khi mất bóng gần thủ môn nhất là tao, được chưa !
Tao phản đối, tao làm tiền đạo chứ không đá như hôm nay, nếu bắt tao thu hồi bóng ở khu vực giữa sân là sự phí phạm tài năng quá lớn ! Thằng Khanh lên tiếng
Mày không đá không lẽ kêu thằng Phương bạo phòng thủ, thằng Dũng thủ môn lên tiếng.
Không, tao đá vị trí của thằng Duy kute, kêu thằng Duy phòng thủ
Tao không phòng thủ, thằng nào thủ gì thủ tao làm tiền đạo quen rồi, hôm nay tao đá vô 2 trái cũng chứng tỏ khả năng săn bàn rồi. Thằng Duy kute giải nảy.
Mày đá vô 2 trái trong khi là tiền đạo, tao ở giữa sân mà cũng đá vô 1 trái thì có hay ho gì
Mày ăn may thôi, chứ trái đó có gì hay đâu mà nói
May may cái cục ****
!@#$%^&*!@#$%^&*
@#$%^&*()*&^%$#@
Hai đứa tụi nó chưởi nhau ủm tỏi cả lên, chỉ khi thằng Thọ lên tiếng thì mới dừng lại
Thôi 2 thằng bây im coi, cãi nhau hoài thế, phân xử thế này đi, bóc thăm thằng nào hên thì tiền đạo, xui thì phải làm tiền vệ
Tao phản đối, tài năng không thể nào phân xử kiểu may rủi kiểu này được. Thằng Đăng Bò lên tiếng.
Chứ mày muốn sao ?
Đá luân lưu 5 trái , thằng nào sút tốt hơn sẽ làm tiền đạo, luật 5, 10 ,15 ok không?
Ok ! cả bọn thống nhất lại kéo nhau ra sân bóng, do chỉ sút vào 8/15 quả so với 11/15 quả so với thằng Duy kute nên thằng Khanh không còn lựa chọn nào là phải làm tiền vệ. Cả bọn chơi "bắt khờ" một buổi nữa, cho đến khi trời tối hẳn mới chịu về, vui trong niềm vui thắng trận hắn quên mất hắn có một buổi sáng tồi tệ , trên đường về nhà hắn vừa đi vừa hát 1 giai điệu vui, mọi thứ thật tốt đẹp.
Phần 4 : Lần đầu tiên gần nhau như thế
- Con nhớ con bé Hương ngày xưa ở gần nhà không ? Cha hắn hỏi hắn lúc cả nhà cùng ăn cơm
- Con Hương Heo hả cha !
- Đàn ông con trai lớn rồi, nói gì kỳ vậy con ! Mẹ hắn lên tiếng nhắc nhở câu nói xanh rờn của hắn, trong suy nghĩ của hắn, con Hương bao giờ cũng đóng vai phản diện: xấu đóng vai ác, còn cô bạn mà hắn gặp vào buổi sáng này đóng vai Tiểu Long Nữ là hợp nhất. Ba hắn tiếp lời:
- Ừ ! Hôm họp phụ huynh cha gặp lại bác Sơn cha của bé Hương, gia đình bác dọn về quê rồi con à, gặp lại cha, bác mừng lắm
- Chắc con Heo học dỡ quá bị đuổi về quê chứ gì
- Ông lớn tuổi không người chăm sóc, mấy hecta đất ở quê lại không có người trong coi nên buộc bác Sơn phải về quê, bé Hương nó học giỏi lắm đấy, không phải lười biếng như con đâu.
- À mà nó học lớp nào vậy cha ?
- 10A1, nó làm cha mẹ nở mặt nở mày có đâu như con, tối ngày lo ăn với chơi.
Hắn giả vờ ngoan ngoãn,dạ dạ cho ba mẹ hắn vui chứ có gì mà hay ho với cái con nhỏ thùng nước lèo ấy, mà hắn đang nghỉ con nhỏ đó thế nào sau 4 năm không gặp, ... Thôi đường nét gì chỉ là 1 cái lu, hắn cười với cái suy nghĩ của mình rồi , dọn sách vở để trên bàn sau đó thì đi ngủ.
Từ sau cái lần gặp gỡ cô bạn chưa biết tên ấy hắn quyết định dậy sớm, không đi học cùng đám chiến hữu mà đi con đường gần trường hơn để gặp cô bạn ấy,... Hắn ngồi ở quán ăn quen thuộc đợi cô bạn ấy đi học ngang qua, ... chờ mãi cũng thấy, hắn vội vã tính tiền và rồi nhảy lên chiếc xe đạp,... hắn chạy lãng vãng theo sau, và hắn thấy cuộc đời mình đẹp hẳn lên từ khi gặp cô bạn ấy. Cứ theo sau, chạy chậm, được nhìn bạn ấy, con đường hắn cứ muốn cứ dài mãi và đừng dừng lại, hắn suy nghĩ vu vơ về chuyện hắn và bạn ấy có một buổi hẹn hò với nhau, hắn mỉm cười rồi hát nhỏ 1 giai điệu tình yêu,... Và cứ thế không ngày nào mà hắn không lặp lại hành động ấy, dù nắng, dù mưa hắn vẫn chờ bạn ấy ở cái quán quen ấy, chỉ để chạy theo sau, chỉ để được thấy ai đó mỉm cười và cũng từ đó hắn hình thành đến lớp sớm, dù không phải để ôm bài mà chép bài tập về nhà của người khác nhưng trong hắn cũng có 1 điều tích cực được hình thành.
Hắn muốn biết tên của cô bạn ấy, nhưng làm cách nào để biết đây ? Tụi trong lớp vốn nhiều chuyện và không giữ bí mật , nghỉ ngợi tới lui hắn đi đến chỗ thằng Lâm :
- Ông quen nhiều đứa A1 nhỉ !
- Ừ, bạn học cùng cấp 2 hồi đó học bên lớp đó nhiều !
- Vậy sao không học lớp bên đó?
- Không đủ điểm, năm lớp 9 mình học không tốt lắm
- Vậy ông biết con Hương Heo không ?
- Hương Heo nào ?
Hắn giật mình, ... Hương Heo là tên do hắn đặt cho bé hột mít ngày xưa, nhỏ tên Nguyễn Lan Hương:
- À nhầm, Lan Hương ?
- À Lan Hương hả , lớp đó tới 3 Lan Hương , muốn hỏi Lan Hương nào?
- Vậy trong số đó, con nào mập nhất.
- À định nói Lan Hương bí thư lớp đó à ?
- Đúng đúng đúng, nhỏ đó !
- Biết ! Cho việc gì không? Nhỏ đó hồi đó học ở Sài Gòn chuyển về không thân lắm, chỉ gặp gỡ nói chuyện vài lần.
- Đúng luôn ! Hắn cười khoái chí, vậy là con Hương Heo ở lớp A1, à quên vấn đề chính phải hỏi:
- À không có gì, tại thấy lạ hỏi cho vui vậy thôi,vậy còn con nhỏ hay đứng chung với ông thì sao ?
- Phương muốn hỏi việc gì ?
Tự dưng hắn thấy bị đơ đơ thế nào, hắn còn chưa biết tên Lâm và cô bạn ấy có quan hệ gì với nhau nữa, bây giờ hỏi có hơi là quá nhanh không, thôi từ từ đừng manh động, hắn nghỉ vậy.
- À không cũng thấy lạ hỏi thôi !
- Vậy tui ôn bài, tý có kiểm tra !
Ờ. Hắn trả lời ngắn gọn như vậy rồi về chỗ của mình, kiểm tra kệ kiểm tra, hắn còn khối việc phải suy nghĩ,.. 2 đứa chiến hữu của hắn qua ngay chỗ hắn, thằng Vinh và thằng Khanh hỏi lý do tại sao hắn mất biệt mấy hôm nay, hắn cười mỉm mỉm không trả lời rồi chuyển sang chuyện khác:
- Chiều nay có online không ?
- Sao không ngày nào không thế, chỉ có mày hổm rày không thấy thôi !
- Ờ tao bị "bão" tụi bây biết mà, Chiều nay đi chơi hen !
- Chơi thì chơi, nhưng tao sợ bị ba mày phát hiện rồi khổ lây cho 2 đứa tao, lần trước ba mày gọi điện cho ba tao làm tao cũng bị "nện" một trận nên trò . Thằng Khanh lên tiếng.
- Lo gì, chiều nay tao có lịch học thêm, nhưng học bình thường đã không ham rồi, thêm gì nổi, 2h tại Internet Bưu điện hen.
- Ok
- Quyết định như thế !
Hai giờ chiều , 4 đứa bọn hắn có mặt ở tiệm net và hầu như các gương mặt trong phòng net này, ai hắn cũng biết vì là khách quen thân thuộc.
- Thằng Bàn Tay Sắt kìa, Đánh nó đi tao mua máu rồi chạy ra liền, đừng cho nó chạy ! Thằng Thọ hét lên khi thấy "cừu nhân" của mình trên màng hình Võ Lâm Truyền Kỳ.
- Tao đang đánh không thấy sao mà nói nhiều thế !
- Xong ! Về thành rồi!
- Mày PK gà quá, có 1 con gà đánh cũng không xong !
- Mày không thấy nó khắc hệ hả, ai đời Thiên Vương Bang lại đánh nhau với Cái Bang hả mạy !
- Quá gà!
- Gà gà cái con khỉ khô, giỏi mày đánh nó đi kêu tao làm gì, bị trừ một mớ kinh nghiệm, đời đen như chó mực!
- Hai thằng kia làm gì mà im re vậy, chạy ra phụ đánh tao tý coi.
- Ờ. Thằng Vinh và thằng Khanh, im re từ đầu tới giờ chỉ vừa chat vừa cười chắc đang nói chuyện với gái. Gái với gú, bạn bè đang bị ăn hiếp mà ngồi đó cười ...
- Ra lẹ coi 2 thằng quỷ ? Hắn la lên
- Bốn đánh một chẳng chột cũng què ! Thằng Thọ hí hửng đáp lời nó
- Không phải không phải, là 1 mình nó chấp 4 tụi mình, chiến thôi.
- Đập nó , đúng rồi đập mạnh vô, thằng Thọ mò và hắn luôn lồng tiếng cho mỗi trận chiến như thế, cả phòng net um xùm cả lên vì tiếng hò hét của 2 đứa nó.
- Đừng cho nó chạy, dí bên kia , đánh cho nó thấy bầu trời đầy sao luôn
Cả bọn hắn hả hê khi đánh cho cái thằng hôm bữa đồ sát thằng Thọ Mò khi cắm auto, còn hắn thì luôn nghĩ phải chi ngoài đời mình nghĩa hiệp như trong game vậy. Mà khoan có gì không ổn, cái thằng Bàn Tay Sắt trở lại với nguyên đám , trong đó có mấy thằng top.
- Chạy lẹ lên, nó dẫn cả bang nó ra kìa, phù nhanh nếu không muốn chết
- Tao quên đem phù theo rồi !
- Èo, Tao biến đây ! Thằng Thọ nhanh chống di chuyển nhân vật vào trong thành trong khi hắn và 2 đứa còn lại cũng về thành, nhưng bị PK về thành.
- Mày chơi vậy mà được hả ? Tụi tao bị dí đánh còn mày "phù" về thành, mày coi được hả ?
- Chứ đánh có lại đám đó đâu ? Không phù cho nó giết hả ?
- Vì ai mà tụi tao mới bị giết hả thằng kia ?
Đang bực tức, la hét, hắn nhìn sang bên trái, bạn ấy, người mà hắn thích ngồi kế bên hắn từ lúc nào mà hắn không hay biết, hắn cảm thấy có 1 luồng điện đi qua người hắn, hắn đơ ra, bạn ấy nhìn hắn, mỉm cười tươi, nụ cười ấy mới dễ thương làm sao, ánh mắt ấy như đã quen từ kiếp nào. Hắn cảm thấy mình vui kì lạ khi nhìn thấy nụ cười ấy, nhưng làm gì vào lúc này đây, hắn đơ ra và im lặng trong khoảnh khắc ấy.
- Sao im re vậy ! Thằng Thọ kêu hắn.
- Ờ ờ đâu đâu có gì ! Tụi mày quên mục đích ra đây làm gì rồi hả, phải tìm tài liệu cho bài tập làm văn, tối ngày rủ rê tao chơi game, tao thoát đây!
Ba đứa kia há hóc không biết điều gì đang xảy ra. Còn hắn thì cứ nhìn qua bên kia máy, tim hắn đập rộn rã lên, lần đầu tiên hắn và cô ấy ngồi gần nhau như vậy,... giờ phải làm gì đây ta, đầu hắn cứ quay quẩn những suy nghĩ, hắn muốn nói chuyện làm quen nhưng hắn lại sợ 3 đứa bạn nhiều chuyện, nên hắn cứ ngồi đơ cả ra. Ba đứa bạn hắn thì réo gọi, hắn tỏ vẻ học sinh ngoan và người lớn: Ai mà chơi mấy trò trẻ con đó, tao đang bận , mai làm tập làm văn, chơi chơi gì không biết ! Hắn cứ lên google tìm kiếm cái này cái kia như vẻ bận rộn lắm, 20 phút sao thì cô bạn ấy đi mất, hắn buồn hiu, nhìn theo,...
- Cái gì vậy Phương ? Tự dưng nảy giờ nói cái gì vậy ? Thằng Thọ hỏi hắn
- Không có gì, tao không khỏe , tao về trước
- Hôm nay nó thế nào ấy.
Nói rồi hắn bỏ 3 thằng bạn ở lại, chạy xe đạp về nhà, chưa lần nào hắn thấy mình vô dụng như lần này, hắn muốn làm quen nhưng lại không dám nói, cô ấy và hắn là cách biệt lớn giữa học sinh lớp chọn và học sinh lớp "lựa" như hắn. Về tới nhà hắn khóa cửa phòng lại, gác tay lên tráng với vẻ suy tư,... không hiểu làm thế nào để làm quen với cô ấy, hắn quá tệ về cả tác phong lẫn học tập, chẳng một điều gì ở hắn có thể gây ấn tượng với cô ấy. Một suy nghĩ lóe sáng trong đầu hắn, nếu hắn cần một lý do để học thì bây giờ đã có rồi đây, hắn cố gắng thay đổi kết quả học tập để được gọi và đội bóng của trường, khi ấy cơ hội sẽ đến, hắn tin là khi ở trên sân cỏ hắn sẽ được bay cao bằng đôi chân của mình và hắn sẽ gây được chú ý với cô ấy, hắn bật dậy , ngồi vào bàn học, nhưng 3 tháng qua không lo học, kiến thức thì lởm chởm, chỗ biết chỗ không, chỗ ghi chỗ trống, hắn cũng không biết phải học hành thế nào,... Ngồi trầm ngâm hắn thấy tiếc vì không được gọi cho trận đá bóng giao hữu đầu hôm tháng trước giữa trường và Huyện Đoàn, hắn suy nghĩ nhiều thứ trong đời và chính cô gái ấy người mà hắn chưa từng nói chuyện chỉ dám chạy phía sau đã khiến hắn suy nghĩ nhiều như thế.
Phần 5 : Lột xác
Hắn lên kế hoạch để cải thiện việc học của mình bằng bỏ hẳn việc học thêm tại các lớp mà ba mẹ đăng ký, hắn nhận ra rằng các lớp hắn đang theo học, kiến thức đều nâng cao và cái khó là hắn đã bị hụt kiến thức thì không thể nào theo kịp, hắn phải thay đổi cách học. Hắn là một người có cái tôi rất lớn nên hắn chỉ mở miệng nhờ vả khi hắn cảm thấy thật sự cần thiết , hắn nghỉ để đạt được mục đích đề ra hắn phải là người đóng vai trò trọng tâm trong chiến dịch của hắn mà không phải là một ai khác. Hắn chủ động học thuộc bài những môn lý thuyết trước khi đến lớp, còn những môn liên quan đến tính toán hắn đem sách ra xem ví dụ trong sách và làm theo, những bài nào hắn làm không được hắn sẽ đến lớp nhờ những đứa bạn khá hơn hướng dẫn, hắn dán giấy khắp 4 bước tường của phòng về các từ vựng tiếng Anh và cả các công thức toán học ,lý, và hóa... Hắn tự ngồi trước tấm gương và đọc những đoạn thoại tiếng Anh từ nào không rõ, tối hắn tranh thủ hỏi cha hoặc mẹ hắn vì cả 2 điều nói Tiếng Anh rất tốt.
Hắn đến lớp với thái độ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, hắn cắt ngắn cái đầu tóc lượm thượm của mình, mang giày bata , và mang balo đi học, hắn thấy mình trưởng thành và trong đẹp trai hẳn ra so với trước đây, hắn đến lớp sớm vì nếu trễ hắn sẽ không được theo sau đuôi cô bạn ấy, thỉnh thoảng hắn cũng thấy cô bạn ấy nhìn lại phía sau mỉm cười, chỉ nhiêu đó thôi làm trái tim của hắn cũng nhảy tưng tưng cả lên và cũng chính vì điều này mà hắn đã có 1 động lực thật lớn để thực hiện 1 cuộc cách mạng với bản thân mình và mãi về sau này khi hắn trưởng thành hắn vẫn nghỉ về điều này như một điều không tưởng, hắn chưa bao giờ đặt cho mình một mục tiêu nào trong cuộc đời này trước khi gặp cô bạn ấy.
Người đầu tiên nhận ra hắn đang thay đổi không phải là đám bạn chí cốt của hắn mà là Lâm, lớp phó học tập của lớp,...Lâm nhận ra hắn bắt đầu chú ý đến việc học qua những câu hỏi của hắn, hắn không còn cuối đầu cuối cổ chép lấy bài tập về nhà, mà hắn hỏi Lâm tại sao kết quả lại thế này, tại sao phải làm phương án này mà không làm phương án kia, ... Lâm có thành tích học tập tương đối tốt so với phần còn lại của lớp, lại rất tích cực trong việc giúp đỡ bạn bè, ban đầu hắn còn e ngại, nhưng dần thì hắn quyết định tham gia vào nhóm học tập mà Lâm thực hiện. Hắn nhận ra việc học không hẳn vô vị lắm, hắn bắt đầu liên tưởng các công thức các nguyên lý trong sách vở với những điều gần gũi trong cuộc sống, làm bài tập ở nhà, học bài trước khi đến lớp trở thành những ưu tiên phải thực hiện trước khi đi ngủ với hắn, do là người chơi thể thao nên hắn hiểu việc thức khuya không có lợi cho sức khỏe, hắn dần chơi game ít lại, đảm bảo là xong học hành mới ngồi lên máy tính, nhưng 10h là phải lên giường và nhắm mắt lại. Trong một tháng hắn thực hiện việc cải cách đó, các bài kiểm tra trên lớp và một tiết của hắn điểm số được cãi thiện rõ rệt, dần thì việc học với hắn không còn là áp lực nữa mà là tinh thần tự giác, hắn nhận ra mình cũng thông minh lắm ấy chứ, hắn học bài rất nhanh thuộc, hắn tìm thấy được niềm vui trong việc học và đặc biệt mỗi khi đến giờ Anh Văn hắn luôn được cô khen ngợi là có giọng đọc chuẩn, phát âm chính xác và tinh thần chấp hành nội quy được cải thiện rõ rệt.
Hắn bắt đầu có thêm những người bạn mới mà nhiều trong số đó trở thành người bạn thân thiết với hắn sau này với kết giao với các thành viên "Nhóm biệt lập" cái tên mà hắn đặt cho các bạn cùng lớp nằm trong ban cán sự lớp và thành tích học tập tốt. Lúc trước hắn không hiểu tại sao lớp hắn toàn là dân "dốt" lâu năm đào đâu ra 1 nhóm 7 anh em siêu nhân tụi nó, nhưng giờ hắn hiểu rồi, không phải tụi nó là siêu nhân mà Nhóm biệt lập đã định hướng cho mình phải học thế nào, học ra sao từ những ngày đầu đặt chân vào ngôi trường cấp 3 này. Ban đầu hắn tham gia việc học phụ đạo với các bạn khác do Lâm hướng dẫn, khoản 2 tuần sau hắn từ vai trò người phụ đạo, chuyển sang làm bạn học nhóm với Lâm, Lâm giúp hắn vá những lỗ hổng kiến thức, hắn lôi Lâm theo trong những buổi tập bóng, hắn phát hiện ra người bạn mọt sách của hắn cũng đam mê trái bóng tròn như hắn, và hắn chỉ cho Lâm cách chơi bóng, hắn và Lâm thân nhau dần trong cuộc sống.
- Hôm nay Phương rảnh không ?
- Có việc gì à?
- Hôm nay tui đi học nhóm cùng Lan Hương bên A1, Phương đi không?
- Lan Hương Mập hả, thôi tui với nó có vấn đề, không học chung đâu? Với lại tui không theo kịp đâu, Lâm đi đi !
- Trời tui cũng có theo kịp đâu ,nhưng tụi nó học giỏi hơn mình, có nhiều phương pháp giải hóa nhanh lắm, Phương đi chung với tui cho vui !
- Thôi ông đi đi ,tí làm bài xong, tui còn có ra chỗ tụi thằng Khanh nữa, hổm rày ít đi chung, tụi nó trách quá chừng !
- Ừ vậy tùy Phương thôi, khi nào Phương muốn thì nói với tui.
Hắn thu dọn tập vở rồi đi về phía nhà xe lấy xe đạp chạy thẳng ra Internet Bưu Điện, còn Lâm thì lại đi học nhóm cùng với các bạn lớp khác. Hắn vừa đến nơi thì thằng Khanh lên tiếng trách móc:
- Dạo này mày làm gì mà ít đi chơi vậy
- Ở nhà học bài, tao nói rồi mà, kỳ thi giữa kỳ tao bị xếp loại yếu rồi, kỳ này yếu nữa là không được tham gia đội thể thao của trường.
- Èo, giải đó quan trọng với mày vậy sao
- Quan trọng chứ ! Tao muốn vào tuyển của trường mà.
- Ừ mà dạo này mày có vẻ thân với thằng Lâm nhỉ. Thằng Vinh hỏi.
- Nó chỉ tao học, thấy nó cũng tốt với lại tao xin thằng Thọ cho nó vào đội, thằng Thọ cũng đồng ý, nó đá cũng được lắm. Mà thằng Thọ đâu, sau có 2 thằng bây vậy ?
- Nó đi học thêm rồi, tý nữa mới ra !
- Uả nó cũng đi học thêm rồi à !
- Ừ, nó đi học thêm cũng được nửa tháng rồi tại mày không để ý. Tý nữa 2 tụi tao cũng đi học, tao đăng ký nhóm học sau nhóm của thằng Thọ. Thằng Khanh nói.
- À ,sao mày không đăng ký học chung với tụi tao đi Phương, mày nghỉ hết mấy nhóm học thêm rồi mà !
- Thôi, tao nghĩ tao học với thằng Lâm cũng OK lắm rồi, để sang học kỳ hai coi sao.
Vậy là không phải mỗi một mình hắn, các bạn của hắn cũng dần chạy đà cho kỳ thi cuối học kỳ 1, hắn nghĩ chắc mọi người đã thích nghi được môi trường học mới và kết quả học tập ở ngôi trường này sẽ là 1 phần quyết định tương lai của hắn sau này. Vậy ra hắn không phải là khác biệt duy nhất trong lớp, mọi người ai cũng bắt đầu nổ lực và hắn thì không muốn mình bị tuột lại nữa, cố lên, hắn tự nhủ với lòng mình như thế.
Cuối cùng thì hắn đã biết tên của cô bạn ấy , thật trùng hợp bạn ấy cũng tên Lan Hương, hắn có dịp gặp "trực tiếp" vào hôm đi bóc thăm lịch thi đấu bóng đá Giải 20/11 , bạn ấy là thành viên của Hội Cổ Động Viên thể thao của trường. Hắn vẫn chưa có dịp nói chuyện tuy nhiên hắn cảm thấy vui vì mỗi lần nhìn thấy hắn, Hương đều nở một nụ cười. Theo thể thức thi đấu vòng tròn tính điểm 3 đội đầu bảng cùng với đội có hạng nhì có thành tích tốt nhất sẽ vào tranh bán kết, sau đó nhà vô địch của khối sẽ tranh ngôi quán quân toàn trường cùng với 2 đại diện nhất nhì của khối 12 và nhà vô địch của khối 11. Hắn cảm thấy nô nức vì đây là giải đấu dành cho học sinh cấp 3 lần đầu tiên hắn tham gia, và quan trọng hơn lớp hắn sẽ đá trận khai mạc cùng với đội lớp Hương 10A1.
Trong giờ sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm đã tuyên dương thành tích của hắn trong thời gian qua làm hắn đỏ mặt, sau đó hắn thay mặt đội bóng đứng trước tập thể lớp hạ quyết tâm, sẽ giành chức vô địch giải đấu này làm quà tặng cô nhân Lễ nhà giáo Việt Nam trong tiếng vỗ tay cổ động của mọi người, lớp trưởng Yến sẽ thành lập 1 đội hậu cần và cỗ động theo cùng đội bóng , giờ thì mọi thứ đã sẳn sàng, tuần sau vào chiều thứ 5 trận đấu đầu tiên của giải sẽ chính thức được khởi tranh giữa 10B5 và 10A1.
Phần 6 : Giờ bóng lăn
Cổ động viên 2 lớp đã có mặt ở trên sân từ rất sớm, băng rôn , chai nhựa đã sẳn sàng, lớp trưởng Yến đang chỉ huy đội cổ động viên một cách chuyên nghiệp với các khẩu hiệu B5- ĐOÀN KẾT; B5- ĐỒNG TÂM; B5- QUYẾT THẮNG; với tâm lý là "cửa trên" hắn và các bạn rất tự tin vào khả năng đi tiếp của đội mình , nằm cùng bảng với 10A1, 10C12 và 10B10, tấm vé đi vào vòng trong chưa bao giờ lại dễ dàng như vậy vì theo phân tích của Thọ Mò, 10A1 với thành tích học tập đáng nể thì thời gian dành cho việc chơi thể thao tương đối ít, con trai lớp A1 thì mười đứa hết chín đứa cận, nên khả năng chơi bóng hay là không cao; còn về tập thể lớp 10C12 thì lớp chỉ có đúng 7 đứa con trai để đăng ký thi đấu, nếu có 1 đứa vì lý do gì đó không ra sân thì sẽ bị xử loại, còn lớp 10B10 là đáng e ngại nhưng cũng không phải là thử thách quá lớn vì các thành viên đội bóng 10B10 là bạn cùng trường với thằng Dũng, Dũng hiểu rõ các thành viên của đội vì có thời gian thi đấu cùng nhau hồi cấp 2.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh sân đấu, hắn thấy cả 2 Hương đang đứng ở phía gốc ngoài sân , Hương mà hắn thích đang mặc 1 cái áo thun trắng và đội nón lá, trong dễ thương chết mất, hắn cũng lưu ý Hương Bí Thư người mà hắn nghĩ học cùng trường với mình hồi tiểu học, hắn cảm thấy xa lạ không có chút quen thuộc gì hết, chắc là do cái tuổi thơ "dữ dội" giữa hắn và nhỏ nên giờ mới có cảm giác vậy, hắn nghỉ như thế. Đang khởi động trên sân, thì hắn nghe tiếng của Thọ Mò gọi ý ới:
- Tiêu rồi Phương ơi, thằng Đăng bị tai nạn giao thông ? Cả lớp nghe vậy nháo nhào lên ,
- Vậy Đăng có sao không Thọ?
- Không sao, nó qua đường không để ý, bị xe Honda quẹt trúng, may mà người ta chạy không nhanh lắm, nếu không tiêu rồi, bị trày tay chân te tua, đang băng bó trong bệnh viện.
Lớp trưởng Yến tỏ vẻ lo lắng: Tý sau trận mọi người vào thăm Đăng xem thế nào, vậy giờ ai đá thay Đăng đây Thọ ?
- Mỗi đội đăng ký tối đa 12 người lận, ngoài 7 đứa đá thì còn lại 5 dự bị mà, còn An, Tú, Khoa, Cường và Lâm Mắt Kiếng.
- Nhưng trong đó An , Khoa với Lâm , Yến có thấy đá bóng bao giờ đâu, còn Tú với Cường trước giờ toàn làm thủ môn hay hậu vệ mà vị trí của Đăng là hộ công mà. Yến tỏ vẻ am hiểu tình hình của đội.
- Không sao đâu, tý sẽ cho thằng Khanh đá vị trí của thằng Đăng còn Tú sẽ thay vị trí của Khanh vậy là ok rồi.
- Không hãy để Lâm đá vị trí của Đăng. Hắn lên tiếng.
- Sao ? Phương chắc không. Thọ và mọi người ngạc nhiên nhìn hắn
- Tui tin Lâm đá được, cứ để Lâm vào sân đi, không được thì mình đổi người có sao đâu !
Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng vẫn tin dù thiếu đi Đăng thì tập thể đội bóng vẫn là rất mạnh so với phần còn lại với phần Phương là tiền đạo ngôi sao của lớp nên mọi người đồng ý với quyết định của Phương.
- Lâm khởi động đi? Ông sẽ ra sân trong đội hình xuất phát đấy.
- Hả? Lâm đá sao được, không phải ban đầu Phương nói đăng ký cho đủ số lượng hay sao mà giờ kêu Lâm đá.
- Đăng bị tai nạn , Lâm biết rồi mà, vào sân đá đi, không sao đâu !
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì nữa khởi động đi, thầy Bình đến rồi kìa.
Trọng tài của trận đấu này là thầy Bình thuộc tổ thể dục của trường, thầy ra hiệu cho 2 đội tập trung vào giữa sân, đội 10A1 sẽ mặc trang phục màu xanh của Chelsea, còn đội của hắn sẽ mặc trang phục màu đỏ của Manchester United, một trận Super Sunday của nước Anh sẽ diễn ra ngay bay giờ trên "sân vận động Giồng Da".
Hai đội bắt tay nhau, thầy phổ biến lại 1 lần nữa quy định của trận đấu, hai đội bắt tay nhau , ở hiệp đấu đầu tiên lớp hắn sẽ là đội giành quyền phát bóng trước. Hắn đứng trước bóng cùng với thằng Duy kute, lần đầu tiên hắn có cảm giác hồi hộp như vậy, không phải là vì đứng trước 1 trận cầu của "người lớn" mà là vì có 1 người đang quan sát hắn trên sân, người ấy khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn mỗi lần nhìn thấy,... Trọng tài thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, hắn chuyền bóng nhanh cho thằng Duy, áp dụng chiến thuật đánh phủ đầu mà cả đội đã đề ra, Duy có bóng nhanh chóng dắt bóng về phía cầu môn đối phương rồi tung cú sút thẳng về phía cung thành đội bạn, cú sút trúng chân hậu vệ của lớp 10A1 đi ra ngoài biên, thằng Thọ chạy lên kéo thằng Duy lại, không cho thực hiện cú ném biên:
- Sao mày không tuân thủ chiến thuật đề ra, đá kiểu gì vậy? Mày đi làm Ronaldo của Việt Nam à ?
- Không tao làm Zidane, A1 yếu mà mày lo gì !
Lần sau mày còn như vậy nữa là tao sẽ đổi người đấy nhé ! Nói rồi thằng Thọ chạy về phía giữa sân, ra hiệu cho thằng Vinh thực hiện cú ném, cú ném trúng chân của số 7 - Lâm Mắt Kiếng, nó còn ngơ ngác chưa biết nên chuyền thế nào thì các cầu thủ A1 áp sát, Mất bóng rồi, kèm người vào, tiếng của thằng Thọ hét lên, các cầu thủ của A1 triển khai tấn công đồng loạt khi 6 cầu thủ di chuyển sang phần sân của đội bạn, và thực hiện chuyền ngắn để cắt nhỏ đội hình, Tiền đạo số 10 của A1 tung một cú sút thẳng về phía cung thành của của B5 sau khi bỏ lại phía sau thằng Khanh, tuy nhiên cú sút đó không thắng được Dũng, nó ném bóng lên, ở phía trên chỉ mỗi thằng Lâm còn đứng ngơ trên đó, bóng đến chân, cả đội hét to , di chuyển và ghi bàn đi Lâm, bóng chạm chân, Lâm lúng túng di chuyển bóng đối diện thủ môn đội bạn rồi lúng túng tung một cú sút nữa chuyền nữa sút, bóng nằm gọn trong tay của thủ môn A1, cả lớp kêu lên 1 tiếng trời ơi,... Làm sao mà 1 cơ hội ngon ăn vậy mà bỏ lỡ.
Hắn chạy lại chỗ của Lâm động viên:
- Không sao đâu ! Lần đầu tiên tui ra sân cũng vậy, Lâm làm tốt rồi !
Thằng Lâm lủi thủi chạy về phần sân nhà. Trận đấu vẫn tiếp tục, không có Đăng sự tấn công của B5 mất đi phần đa dạng vì Lâm xử lý bóng chưa tốt phần vì rụt rè phần vì lúng túng , còn hắn thì không có thời gian để triển khai những pha xử lý tinh tế của mình cũng như biểu diễn kỹ thuật cá nhân như cách làm nên "sự nổi tiếng" của hắn thời trung học cơ sở vì phải thường xuyên lui về phòng thủ trước miếng đánh hội đồng của A1, thời gian hiệp 1 trôi dần về những phút cuối mà chưa có bàn thắng nào được ghi, phía bên ngoài, cổ động viên lớp kêu thay Lâm ra để cho 1 thành viên khác vào sân. Thọ kéo hắn lại:
- Lâm đá dỡ quá ! Giờ sao đây Phương ?
- Cứ để nó đá đi, nó có tập chiến thuật bao giờ đâu, càng chưa thi đấu 1 trận chính thức nào, nó thiếu tự tin thôi, mày biết mà, cứ để nó đá đi.
Thằng Khanh có bóng thực hiện một đường chuyền đổi cánh cho thằng Vinh vừa nhận được bóng Vinh tích cực di chuyển thu hút cầu thủ đội bạn rồi chuyền ngược bóng về phía sau, thằng Thọ nhận bóng và thực hiện một cú chuyền dài, bóng chạm chân hắn, hắn quyết định tung ngay một cú sút, bóng đi thẳng về phía thủ môn nhưng trước đó bóng chạm tay 1 cầu thủ A1, trọng tài chưa thổi thì cả sân đã vang ầm lên: Me rồi ! Phạt đi trọng tài ơi !
Một quả penaty trực tiếp cho 10A1, thầy Bình cũng nhìn đồng hồ, sau quả penaty này sẽ hết hiệp 1, một trận đấu tưởng dễ dàng lại tỏ ra bế tắc, chiến thuật thằng Thọ đề ra phá sản ngay trong trứng với lối đá tổng lực tấn công tổng lực phòng thủ của đội bạn.
- Để tao đá cho ! Thằng Duy đứng trước quả bóng và nói với hắn.
- Mày nhường tao trái này đi !
- Ờ, vậy thì mày đá đi.
- Lâm lại đây ! Đá trái này hộ tui nhé !
Cả lớp nháo nhào lên, tiếng thằng Tú ngoài sân: Phương đá đi, Lâm nó đá không được đâu !
Cả đội ngỡ ngàng, vì đây là cơ hội cuối cùng của hiệp 1, tuy nhiên hắn vẫn thản nhiên:
- Hãy tin Phương và tin Lâm 1 lẫn nữa vậy nhé !
Cả lớp thở dài, đành vậy, có gì hiệp 2 sẽ làm lại, chứ biết chắc trái này đá không vào rồi, hắn nói nhỏ với Lâm: cứ dứt điểm như mình tập với nhau, tự tin lên nha Lâm.
Thầy Bình thổi còi báo hiệu thực hiện quả đá phạt, Lâm chạy đà sút bóng thẳng về gốc trên cung thành ngược hướng phán đoán của thủ môn đội bạn 1-0 cho B5. Tiếng chai đập ngoài sân cùng tiếng hò reo của tập thể lớp, hiệp 1 kết thúc và lớp hắn đang dẫn trước.
Giờ giải lao, hắn ngồi kế bên Lâm:
- Cú đá hồi nãy quá đỉnh, chết gốc cao cung thành, thủ môn đoán đúng cũng phải nhặt bóng.
- Ờ mà lỡ khi nãy thực hiện thất bại rồi sao ?
- Thì thôi chứ có sao đâu Lâm lo !
- Nhưng nếu trận này mà hòa hoặc thua thì tui sẽ trở thành tội đồ, công không được thủ cũng không xong.
- Mà Lâm đã ghi bàn rồi đó thôi, đừng nghĩ quá nhiều như vậy, mình chơi bóng đá bằng chân và bằng cả trái tim nữa, ... Trái tim Phương mắc bảo Lâm sẽ thi đấu tốt và ghi bàn và đã nó đã đúng
- Sến diêm dúa vậy pa ? Thằng Thọ xuất hiện kế bên chỗ hắn và Lâm ngồi.
- Tui ủng hộ Lâm, lần đầu tiên ra sân ai mà không vậy ? Thằng Thọ vỗ vai Lâm, rồi mấy đứa trong đội cũng đến động viên như thế, hắn tin là hắn đã đúng, ai cũng cần có 1 cơ hội để thể hiện, hắn nhìn về phía A1 , Hương đang cười nói với lũ con trai bên đó, hắn có chút ghen tị, phải chi hắn học A1 nhỉ, suy nghĩ của hắn bị gián đoạn khi thầy Bình ra hiệu hiệp thi đấu thứ 2 bắt đầu.
Lớp hắn sẽ có sự thay đổi người lẫn chiến thuật, Tú sẽ vào sân thay cho Lâm, và sẽ đá vị trí của Thọ, trong khi đó Thọ sẽ vị trí hộ công ngay sau lưng của Duy và hắn, ... Hắn sẽ không phải lo thu hồi bóng cũng như phải chạy lên chạy xuống như hiệp một nữa, đội A1 giao bóng và triển khai tấn công ngay sau khi thầy Bình thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, tuy nhiên về cách chơi thì không khác gì hiệp 1, Khanh Trâu nhanh chóng cắt đứt màn tấn công của đội bạn bằng 1 cứ soạt bóng điệu nghệ, bóng được chuyển đến chân của hắn, khác mọi khi , hắn không di chuyển bóng về phía cầu thủ đội bạn để trình diễn khả năng đi bóng mà bức tốc nhanh theo phía đường biên của sân rồi tạt vào phía trong, bóng đến chân Duy Kute ngay trước khung thành, 1 cú đệm bóng nhẹ...
Vàoooooooo ! Tỷ số là 2-0 cho B5.
Thằng Duy đưa tay chống lên khung thành của đội bạn bắt chước pha ăn mừng của đứa con thần gió Henrry, trong tiếng cỗ vũ hò hét của các bạn trong lớp. Bên kia cổ động viên A1 vẫn reo vang khẩu hiệu A1-CỐ LÊN. Trên sân, lối chơi của A1 càng đá càng rối, cứ xong lên tìm bàn gỡ, trong khi đội của hắn thì tổ chức phòng ngự rất rõ rằng, giờ thì Duy ra nghỉ Cường Nấm Rơm sẽ vào sân, chỉ còn mỗi hắn ở phía trên cùng. Điều thú vị là Cường Nấm Rơm tuy nhỏ con nhưng lại quan sát ,di chuyển và thu hồi bóng tốt không kém gì thằng Đăng Bò, chỉ mỗi việc dứt điểm quá tệ và chuyền bóng thiếu chính xác nên thường làm thủ môn và hậu vệ, B5 tăng người phòng thủ để đảm bảo chiến thắng đó là suy nghĩ của đội bạn, nhưng ngược lại. Cả đội lớp B5 chỉ còn 1 tiền đạo thì bóng chỉ tập trung mỗi cho hắn, trong khi cổ động viên còn chưa hết hưng phấn vì pha nâng tỷ số lên 2-0 thì trong vòng 5 phút thủ môn A1 phải 2 lần vào lưới nhặt bóng bởi chính hắn. Chỉ sao pha đoạt bóng thành công, bóng được chuyền ngay cho hắn, một cú sút xa thành bàn và một màng biểu diễn qua mặt 3 cầu thủ và thủ môn của đội bạn đã chứng minh hắn nguy hiểm thế nào. Ở ngoài xa, thầy Sinh Tuấn cũng đang quan sát trận thi đấu này, hắn ăn mừng bàn thắng theo cách của KaKa giơ 2 tay lên bầu trời trong tiếng reo hò của các bạn trong lớp. Gần về cuối trận, hắn ghi thêm 1 bàn thắng nữa bằng pha bay người đánh đầu ấn định tỷ số 5-0 cho trận đấu. Cồ động viên gọi tên hắn, cả lớp vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, dù thu trận cổ động viên 10A1 đã hết sức chuyên nghiệp khi cả lớp đồng vỗ tay chúc mừng chiến thắng của đội hắn, hắn lại nhận ra 1 điều rằng do mình học kém nên mặt cảm riết ghét lớp người ta, chứ các bạn ấy cũng rất tuyệt. Hắn nhìn về phía Hương, hắn phát hiện Hương cũng đang nhìn hắn, Hương cười với hắn, trời ơi, chạy nảy giờ trên sân bao nhiêu mệt nhọc biến mất sau nụ cười đó, hắn không kịp nhìn thêm lâu, bởi cả lớp hắn đã quay quanh hắn kéo hắn ra ngoài bên ngoài ăn mừng như một người hùng, mọi thứ tốt đẹp đã trở lại với hắn, hắn nghĩ như thế rồi hòa vào tiếng reo hò cùng các bạn.

ký ức tuổi học tròNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ